Chương 9
Edit: Tu Tu
Người tới tất nhiên là Cố Kiến Thâm.
Tuy hắn đã thu liễm tu vi, nhưng tướng mạo không đổi... Ừm, ngoại trừ đổi màu đôi mắt xinh đẹp ra.
Thẩm Thanh Huyền rất bất mãn với chuyện này, nghĩ đến mình còn có nhiệm vụ khen mắt hắn, tức thì càng thêm bất mãn.
Khen mắt hắn, không ít hơn ba câu? Ha hả, một chữ cũng đừng hòng.
Sau khi trải qua chuyện trước đó, Túc Vũ đã cẩn thận hơn nhiều, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Cố Kiến Thâm, hết sức phòng bị: "Ngươi là ai?"
Ân nhân cứu mạng chưa chắc đã là ân nhân cứu mạng, giống như đám người Vương Vũ Lý Chuẩn lúc nãy!
Cố Kiến Thâm mỉm cười, trắng trợn nói dối: "Xin chào công tử, ta tới đón thiếu gia." Nói xong hắn nhìn nhìn tiểu đồng trắng nõn trong ngực.
Túc Vũ ngây người: "Là tới đón Triều Yên?"
Thẩm Thanh Huyền: "..." Một câu đã bị lộ tên.
Cố Kiến Thâm nghiêng đầu: "Đúng vậy."
Túc Vũ nhìn về phía Thẩm Thanh Huyền, trong cặp mắt long lanh đào hoa tràn ngập mờ mịt.
Thẩm Thanh Huyền im lặng, xem xem người đằng sau định bịa chuyện thế nào.
Cố Kiến Thâm chậm rãi mạch lạc giải thích: "Thiếu gia Triều Yên là Thánh Tử của tộc ta, người bệnh tật ốm yếu nên phải đưa đến núi Vạn Tú an dưỡng."
Túc Vũ bị lừa đến sửng sốt, nó nhìn Thẩm Thanh Huyền hỏi: "Đúng không?"
Thẩm Thanh Huyền muốn coi thử trong hồ lô của Cố Kiến Thâm bán thuốc gì, nên gật đầu đồng ý: "Đúng vậy."
Lần này Túc Vũ một chút hoài nghi cũng không có. Tuy bây giờ nó không tin nổi người ngoài, nhưng lại trăm phần trăm tín nhiệm Triều Yên.
Cố Kiến Thâm vô cùng hăng say viết chuyện xưa: "Hôm qua tôn chủ đã báo với tộc ta Thánh Tử xuống núi rèn luyện, trưởng lão liền sắp xếp ta tới dọc đường chăm sóc thiếu gia."
Túc Vũ đã hoàn toàn tin tưởng: "Thì ra là thế..."
Thẩm Thanh Huyền suy nghĩ xong, cảm thấy vầy cũng ổn, nên ngầm đồng ý.
Cố Kiến Thâm cúi đầu nhìn tiểu đồng trong ngực: "Thiếu gia, ta là Thanh Thâm, người hầu của ngài."
Đế tôn Tâm Vực - Cửu Uyên là người hầu của y?
Có lẽ trên thế giới cũng chỉ có mình Thẩm Thanh Huyền nhận nổi.
Thẩm Thanh Huyền cười, chậm rãi nói: "Thả ta xuống."
Tôn chủ đại nhân nhập diễn rất nhanh, đã có phong phạm của "Thánh Tử".
Cố Kiến Thâm rũ mi: "Vâng."
Nói xong hắn buông tay, đặt Thẩm Thanh Huyền ở một chỗ sạch sẽ.
Túc Vũ rốt cuộc kịp phản ứng, nó đến gần Thẩm Thanh Huyền nói: "Tớ còn tưởng cậu và tớ giống nhau đều là tạo vật hóa hình trên núi Vạn Tú!"
Nó sinh ra ở núi Vạn Tú, vốn là đóa đào hoa nhỏ vô tri vô giác, lại gặp đúng lúc Liên Hoa tôn chủ xuất quan, linh khí bốn phía núi Vạn Tú mà ngoài ý muốn đắc đạo, có thể nói là cực kỳ cực kỳ may mắn.
Thẩm Thanh Huyền dịu giọng nói với nó: "Thật xin lỗi, lúc trước không nói rõ ràng với ngươi."
Túc Vũ vội vàng xua tay: "Không sao, tớ cũng đâu có hỏi."
Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ: Ngươi hỏi ta ta cũng không soạn ra được kịch bản này.
Túc Vũ còn khá tò mò: "Tộc cậu tất cả mọi người đều là hóa hình của cây liễu xanh (thanh liễu) à?" Một tộc toàn thanh liễu, chắc không phải là một cây liễu to đùng chứ!
Thẩm Thanh Huyền nhìn Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm nói lảng đi: "Hai vị thiếu gia, xin tự giới thiệu."
Túc Vũ ngượng ngùng nói: "Tôi tên Túc Vũ, ngươi cứ kêu tên là được!"
Cố Kiến Thâm đáp: "Túc Vũ thiếu gia, mời."
Thẩm Thanh Huyền cười khẽ, Cố Kiến Thâm quay qua nhìn y.
Thẩm Thanh Huyền nhếch môi mỏng, mấp máy: Bệ hạ còn có loại ham mê này?
Cố Kiến Thâm im lặng, chỉ cười đến lưu luyến đa tình. Thẩm Thanh Huyền lạnh nhạt dời mắt.
Nếu Cố Kiến Thâm vẫn mang hai đôi mắt đỏ, lúc này cười là phù dung bì không kịp, còn hiện tại thì... ngu si hết mức.
Cố Kiến Thâm mang bọn họ rời khỏi nơi máu tanh này, năm người đều bị Cố Kiến Thâm dùng lá đỏ giết chết, máu bắn tung tóe, ngấm vào đất, mùi tanh gay mũi.
Túc Vũ ngược lại không sợ, nó không phải người, một số chuyện loài người sợ hãi nó lại không có cảm xúc gì nhiều. Nhưng nói chuyện giữa một đống thi thể hiển nhiên là không ổn lắm, nên đổi chỗ khác cũng đúng.
Đi được một lát, Cố Kiến Thâm quay qua hỏi Thẩm Thanh Huyền: "Thiếu gia mệt không?"
Hơn ngàn năm nay Thẩm Thanh Huyền chưa lĩnh hội qua cái gọi là mệt mỏi.
Nhưng Túc Vũ đã hơi mệt, hôm nay đối với nó mà nói thật sự rất căng thẳng, lần đầu chiến đấu rồi lại liều mạng chạy trốn rồi lại bị lật đổ tam quan, đi không bao lâu liền thở dốc.
Thẩm Thanh Huyền bắt chước bộ dạng nó, khiến cho mặt mình ửng đỏ, nhẹ nhàng thở hổn hển.
Ai ngờ vừa mới bày ra tư thế này, Cố Kiến Thâm liền vươn tay bế y lên: "Chỉ còn một đoạn thôi, ta ôm ngài đi."
Thẩm Thanh Huyền: "..."
Cố Kiến Thâm thân cao tay dài, ôm Thẩm Thanh Huyền giống như ôm búp bê vải không trọng lượng.
Túc Vũ nhìn gò má ửng đỏ của Thẩm Thanh Huyền cũng nói: "Triều Yên, cậu đừng cố quá, hôm nay cậu bị liên lụy nhiều rồi."
Thẩm Thanh Huyền nói: "Tôi có thể tự đi."
Cố Kiến Thâm hạ giọng: "Thân thể ngài không thể so với Túc Vũ thiếu gia, đừng miễn cưỡng."
Túc Vũ lập tức nhớ tới Cố Kiến Thâm từng nói "bệnh tật ốm yếu", vội vàng lên tiếng: "Là lỗi của tớ! Tớ quên mất thân thể cậu không tốt!"
Túc Vũ lại tiếp tục nói những lời thấm thía: "Bí cảnh Nguyệt Lạc này nguy cớ tứ phía, cậu cần dự trữ thể lực, đề phòng trường hợp gặp nguy hiểm."
Thẩm Thanh Huyền: "..."
Trong mắt Cố Kiến Thâm tất cả đều là ý cười: "Thiếu gia vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt."
Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn hắn, cười vô cùng ngọt ngào: "Vậy vất vả ngươi."
Cố Kiến Thâm ngẩn người.
Nháy mắt sau đó, Thẩm Thanh Huyền dùng thiên cân trụy (nặng ngàn cân).
Cố Kiến Thâm biến sắc, tí thì ném văng "Thánh Tử tôn quý" trong ngực ra xa.
Thẩm Thanh Huyền cố ý nắm chặt áo trước ngực hắn, cả người Cố Kiến Thâm đều sắp bị y kéo ngã.
Túc Vũ nhận ra, có hơi kinh ngạc hỏi: "Triều Yên nặng lắm sao?"
Tiểu thanh liễu sinh ra trắng nõn tinh tế, đâu có vẻ gì là nặng, sao lại có cảm giác Cố Kiến Thâm ôm thật sự mệt?
Cố Kiến Thâm mỉm cười: "Rất nhẹ." Nhẹ giống như một tòa núi nhỏ.
Nếu là ở ngoài bí cảnh Nguyệt Lạc, đừng nói là núi nhỏ, dù là núi lớn đế tôn đại nhân cũng có thể nhẹ nhàng ôm, dẫu sao thì tu vi thật cũng ở ngoài đó.
Nhưng vì muốn tiến vào bí cảnh lại không cho bí cảnh sụp, hắn phải áp chế tu vi, tuy giữ lại tu vi cao nhất bí cảnh có thể thừa nhận, nhưng tất nhiên Thẩm Thanh Huyền hóa thành tiểu thanh liễu cũng vậy.
Bởi thế cái thiên cân trụy này, Cố Kiến Thâm thật sự phải căng da đầu hứng chịu.
Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn hắn: "Nếu không để ta tự đi đi."
Giọng nói mềm mềm mại mại lại không khác một tiểu ác ma.
Cố Kiến Thâm dùng sức ôm y: "Không sao, chăm sóc thiếu gia là chức trách của thuộc hạ."
Thẩm Thanh Huyền chôn ở ngực hắn: "Vất vả ngươi."
Cố Kiến Thâm ngoài cười trong không cười: "Không vất vả."
Ba chữ này vừa nói xong, tiểu thanh liễu trong ngực lại nặng thêm ba phần.
Đi tiếp nửa khắc (một tiếng) sau, tiểu Túc Vũ tâm địa thiện lương nhìn thấy một chỗ đất trống: "Nơi này ổn nè, chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi!"
Cố Kiến Thâm ôm đến cánh tay sắp đứt.
Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn sau đó nhỏ giọng: "Chỗ đó được không?"
Túc Vũ đáp: "Vô cùng tốt! Bằng phẳng rộng rãi, có không ít nhánh cây khô để ta nhóm lửa, còn có thể..."
Nó chưa nói xong, Thẩm Thanh Huyền đã cố ý nhíu mày: "Hình như hơi gần?"
Túc Vũ nhìn y: "Hả?"
Thẩm Thanh Huyền nói tiếp: ''Đám người Vương Vũ chắc chắn có đồng bọn... Có thể chúng đã tìm cách gì đấy truyền tin? Lỡ như...''
Lo lắng như vậy cũng có lý, bọn họ đi không nhanh lắm, mới cách một khoảng ngắn, nếu đồng bọn của Vương Vũ phát hiện ra Vương Vũ đã chết, nhất định sẽ tìm kiếm khắp nơi. Không nói đến chuyện báo thù, chỉ riêng chuyện đào hoa yêu và thanh liễu yêu có thể bán với giá cao thôi cũng đủ để chúng nảy lòng tham.
Túc Vũ ngập ngừng: "Vậy chúng ta phải đi tiếp một đoạn nữa!"
Nói xong nó lo lắng nhìn Cố Kiến Thâm: ''Thanh Thâm đại ca, ca còn đi được không?''
Thẩm Thanh Huyền nén cười, mặt đầy quan tâm: ''Còn được chứ? Nếu không để ta tự mình đi đi.''
Đàn ông sao có thể để bị nghi ngờ ''được'' hay không ''được''!
Cố Kiến Thâm mập mờ cười một tiếng: "Ôm cả đêm đều không sao."
Thẩm Thanh Huyền trên mặt cười ngọt ngào trong lòng cười nhạt, thuận tiện khiến thiên cân trụy nặng thêm một chút.
Cố Kiến Thâm: "..."
Đi gần một canh giờ (hai tiếng), bọn họ cuối cùng cũng tìm được chỗ đặt chân.
Thẩm Thanh Huyền nói: "Để ta xuống."
Toàn bộ quá trình Cố Kiến Thâm bảo trì phong độ hoàn mỹ, cẩn thận đặt y trên một tảng đá sạch sẽ.
Túc Vũ cũng ngồi xuống, hít sâu mấy cái: "Mãi mới có thể nghỉ ngơi một tí."
Người nên nói điều này nhất chính là Cố Kiến Thâm... nhưng đế tôn đại nhân đánh chết cũng không nói!
Thẩm Thanh Huyền muốn thử xem Cố Kiến Thâm còn có thể giả bộ bao lâu...
Túc Vũ thật sự mệt muốn chết, sắp xếp xong xuôi liền vùi trong túi ngủ ngủ.
Đêm trăng thanh gió mát, hai vị đỉnh cấp lão đại "đắm đuối" nhìn nhau.
Thẩm Thanh Huyền lên tiếng trước: "Nhã hứng của bệ hạ thật đặc biệt, lại có thể tới bí cảnh nhỏ nhoi vô dụng này du ngoạn."
Cố Kiến Thâm ý vị sâu xa nhìn y: "Tôn chủ thực sự không biết tại sao ta đến đây ư?"
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: "Chẳng lẽ đang tìm một vị Thánh Tử thật?"
Cố Kiến Thâm yên lặng nhìn y, một lúc lâu sau mới đáp: "Cũng có thể."
Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: "Có thể?"
Cố Kiến Thâm nói: "Ta nghĩ, thánh tử ở kia, vừa ở kia, cũng có thể đi tìm một chút."
Thẩm Thanh Huyền cười không nói.
Đối mặt với suy nghĩ điển hình của Tâm Vực, y nửa chữ cũng không muốn nói nhiều, tình huống trước mắt không thích hợp để y xung đột với Cố Kiến Thâm.
"Chắn hẳn hôm nay bệ hạ cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi sớm."
Cố Kiến Thâm cười nhẹ: "Mệt như vậy, mệt nữa đều không mệt."
Thẩm Thanh Huyền không để tâm, chỉ coi hắn là sĩ diện hão.
Một đêm yên tĩnh, một đêm hai người không ngủ.
Thẩm Thanh Huyền bỏ chút thời gian nhìn ngọc giản, phát hiện nhiệm vụ tiến vào bí cảnh đã biến thành màu xám nhạt. Hoàn thành.
Là do đã ở trong bí cảnh một khoảng thời gian hay là còn vì nguyên nhân nào khác?
Thẩm Thanh Huyền liếc Cố Kiến Thâm, luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Y đang mải suy nghĩ, ngọc giản tích tụ một chút lực lượng lại bắt đầu lắc lư.
"Thứ tám, khiến Cố Kiến Thâm ôm ngươi."
"Bổ sung: Phải tiến hành trong bí cảnh Nguyệt Lạc."
Trong lòng núi lở mặt ngoài bình tình Liên Hoa tôn chủ: "..."
Lóe xong hàng chữ, ngọc giản tự cảm thấy mình sống không lâu, đơn giản tắt quang mang, trực tiếp nằm ngay đơ giả chết.
Lời tác giả:
Cố Kiến Thâm: Tức phụ nhi thật ngạo kiều, nhưng không sao, ta thích.
Cố Kiến Thâm: Tức phụ nhi thật ngạo kiều, nhưng không sao, ta thích.
Tôn chủ: Ha ha ha! Mặt lạnh nhạt.jgp
Chương 10:
Edit: Tu Tu
Cái này hơi quá đáng rồi.
Ôm một ngày không tuyên bố nhiệm vụ, ôm xong mới nói, ngọc giản thật sự muốn chết.
Nhưng tính ra ngọc giản cũng oan uổng... Lúc trước nó bị dọa đến mức tiêu hao quá độ, một chút lực lượng cũng không có, sao còn có thể phát nhiệm vụ? Đúng lúc nhiệm vụ tiến vào bí cảnh Nguyệt Lạc hoàn thành, nó mới có thể thông báo nhiệm vụ tiếp theo.
Suy cho cùng vẫn là Thẩm Thanh Huyền không nên dọa nó...
Tất nhiên lời này ai dám nói? Ít nhất ngọc giản không dám nói, nó ngoan ngoãn nằm ngay đơ, nỗ lực hạ thấp sự tồn tại của mình.
Trời bắt đầu sáng, mọi người cùng tỉnh dậy.
Túc Vũ gọi Thẩm Thanh Huyền: "Triều Yên, dậy ăn chút đồ!"
Thẩm Thanh Huyền vừa nghe đến ăn, lông mày đẹp nhăn lại.
Túc Vũ dỗ y: "Ăn một chút nào, không ăn lấy đâu ra sức?" Nói rồi nó móc một đống đồ từ trong túi Càn Khôn.
Thức ăn Tằng Tử Lương chuẩn bị cho bọn họ đều rất ngon, đối với tu sĩ trung cấp bên ngoài mà nói là thượng đẳng.
Nhưng thượng đẳng này trong mắt Thẩm Thanh Huyền không khác cơm nguội canh lạnh là bao.
Không nhắc đến chuyện y đã lâu không ăn tục vật, dù có ăn cũng chưa từng thử qua mấy món này.
Tệ hơn nữa là vào bí cảnh rồi, y không thể tùy ý làm mấy thứ này biến mất. Chuyển dời không gian hay thuật pháp bình thường đều không thể thi triển ở hạn mức sức mạnh hiện tại.
Phải ăn thật sao? Thẩm Thanh Huyền im lặng không lên tiếng.
Túc Vũ lại cảm thấy đồng bọn nhỏ của mình thật đáng yêu, kiêu kiêu ngạo ngạo còn kén ăn, quả nhiên là một tiểu thiếu gia.
May mà Thẩm Thanh Huyền không mở thần thức, nếu không sợ là tiểu Túc Vũ không qua khỏi.
Đúng lúc này, Cố Kiến Thâm đến giải vây cho y: "Cơ thể thiếu gia không tốt, không thể ăn uống bậy bạ."
Thì ra giả thiết thân thể ốm yếu còn có thể dùng như vậy, Thẩm Thanh Huyền vừa lòng.
Túc Vũ lập tức hỏi: "Vậy à? Thế... thế Triều Yên nên ăn cái gì?"
Cố Kiến Thâm đáp: "Thuộc hạ đã sớm có chuẩn bị."
Nói xong, hắn lấy ra một túi Càn Khôn ánh vàng rực rỡ, không khác gì vàng, chói mù mắt người ta.
Túc Vũ phun tào trong lòng: Cấp bậc này... chậc chậc...
Thẩm Thanh Huyền không nói gì, chỉ mở to mắt rụt rè liếc nhìn.
Cố Kiến Thâm lấy đồ từ túi Càn Khôn như làm ảo thuật.
Một món hai món ba món bốn món...
Túc Vũ trợn mắt há mồm.
Thảm đỏ lấp lánh ánh bạc, bàn ghế bằng ngọc thạch khảm ru bi sáng ngời... Ngay cả chén đũa cũng là màu vàng chói mù mắt người ta...
Phong cách này... đúng kiểu còn nhà giàu!
Đến Thẩm Thanh Huyền còn phải mở to mắt nhìn, nửa ngày không nói được một câu.
Túc Vũ cho rằng y cũng bị làm choáng váng giống mình, hòa nhã nói: "Ha ha, thật... thật sáng..."
Ngoài cái từ hình dung này nó cũng không biết nên nói gì, nhưng Thanh Thâm đại ca là người tốt, nó không nên ghét bỏ phong cách của người ta, chỉ có thể cố mà khen...
Cố Kiến Thâm rất ưu nhã vươn tay: "Thiếu gia, mời."
Thẩm Thanh Huyền không nhúc nhích.
Túc Vũ nghĩ y ghét bỏ, dù sao thì bọn họ đều từng ở núi Vạn Tú, nơi địa linh nhân kiệt, tiên cảnh nhân gian, sao đám phàm phu tục vật kia có thể bì kịp? Đáng thương Thanh Thâm đại ca tầm mắt hạn hẹp, cho rằng đó là tốt nhất, muốn đem thứ tốt nhất ấy tới hầu hạ Thánh Tử.
Nghĩ như vậy, Túc Vũ liền không đành lòng khiến tấm lòng trung tâm hộ chủ của Thanh Thâm đại ca phải khổ sở, vì thế nói với Thẩm Thanh Huyền: "Triều Yên, ngồi... ngồi đi." Hự, lúc nói chuyện đều cảm thấy mắt đau.
Thẩm Thanh Huyền cứng nhắc gật đầu.
Túc Vũ thấy y như vậy, trong lòng ấm áp, quả là một đôi chủ tớ thông cảm lẫn nhau yêu quý đối phương.
Ngọc giản: Thiếu niên, đừng nói ngươi mù!
Trên thực tế, Thẩm Thanh Huyền chê chỗ nào? Từ chối chỗ nào? Không thích chỗ nào? Y là đang trải qua thử thách, cố gắng kìm nén bản thân không "giết người đoạt bảo".
Sau khi ngồi xuống, Túc Vũ càng cảm thấy mắt đau.
Cái bàn óng ánh vàng đỏ vs thiếu niên đạm mạc như mây.
Đối lập quá lớn khiến Túc Vũ cơ hồ không thể mở mắt nổi!
Phải chống đỡ! Túc Vũ thầm nói với mình. Triều Yên làm được thì nó cũng phải làm được, chống đỡ! Không thể khiến Thanh Thâm đại ca bị tổn thương, không thể khiến nỗ lực của Triều Yên kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Hãy tạm bỏ qua suy nghĩ điên cuồng trong não tiểu đào hoa, chúng ta cùng đi nhìn tôn chủ đại nhân một chút.
Sắc mặt Thẩm Thanh Huyền không đổi, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy con ngươi đen nhánh kia cất chứa ánh sáng, chợt lóe một cái, trông rất đẹp mắt.
Cố Kiến Thâm khẽ nhếch môi mỏng, tiếp tục lấy đồ từ túi Càn Khôn.
Sau chén đĩa là bữa ăn chính.
Cố Kiến Thâm chuẩn bị đầy đủ, lấy ra đồ ăn tinh xảo ngon miệng còn mang theo độ ấm nóng.
Từng món từng món mỹ thực bày trên bàn, dù mắt bị đau Túc Vũ vẫn không khỏi nuốt nước miếng.
Nhìn ngon! Ngửi cũng thấy ngon!
Tất nhiên phải ngon, dù gì cũng là đầu bếp Duy Tâm cung tự mình nấu, độc nhất khắp Thiên Đạo và Tâm Vực.
Cố Kiến Thâm rót hồng trà cho Thẩm Thanh Huyền: "Thiếu gia, mời dùng trà."
Vô cùng cẩn thận chu đáo, cho dù là Thẩm Thanh Huyền giờ phút này cũng có chút hưởng thụ.
Y ăn không quen tục vật, nhưng trên bàn đều là linh tài thượng hạng, được qua tay đại sư nấu nướng, luận mùi vị hay trang trí đều thuộc hàng thượng phẩm, quả thật không thể bắt bẻ.
Túc Vũ ăn một miếng xong lập tức sợ ngây người...
"Cái này ăn quá ngon rồi!" Túc Vũ nhìn về phía Cố Kiến Thâm, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc, "Tại sao có thể ngon như vậy!"
Bảo sao Thẩm Thanh Huyền không kén ăn, ăn ngon thế này rồi còn ăn được đồ trong túi Càn Khôn của nó mới lạ!
Thẩm Thanh Huyền ăn một viên gạo kê nhỏ màu vàng, Túc Vũ nhìn y, đầy mắt đều là: Ăn ngon đúng không ăn rất ngon đúng không!
Thẩm Thanh Huyền nhàn nhạt nói: "Tạm được."
Túc Vũ: "!"
Nó cũng gắp một viên gạo kê, bỏ vào miệng xong nó cảm giác mình có thể thăng thiên được rồi!
Vừa vào miệng đã tan, tinh khiết thơm ngon, giữa răng môi như có vô số bông hoa nở rộ, mềm mại dai ngon, vô song tuyệt đỉnh!
"Quá ngon!" Trừ khen ra Túc Vũ không biết nói gì khác.
Ăn được một lúc như nhớ ra cái gì, nó quay đầu nhìn Cố Kiến Thâm: "Thanh Thâm đại ca, tất cả đều do ca làm sao?"
Cố Kiến Thâm gật đầu: "Ừ."
Túc Vũ sùng bái hắn muốn chết.
Thẩm Thanh Huyền liếc mắt nhìn hắn, từ ánh nhìn có thể phiên dịch đại khái là bốn chữ: Mặt dày vô sỉ.
Cố Kiến Thâm làm như không thấy, dù sao hắn nói hắn làm, đầu bếp trong cung cũng không dám nói không phải.
Ăn no xong, Cố Kiến Thâm lại hỏi: "Thiếu gia xin đợi một lát, để ta dọn dẹp."
Túc Vũ vội nói: "Ta tới giúp huynh."
Cố Kiến Thâm đáp: "Chuyện nhỏ này, không nhọc Túc Vũ thiếu gia lo lắng."
Túc Vũ còn muốn nói thêm, Thẩm Thanh Huyền đã lên tiếng: "Không sao, để hắn dọn, hắn quen làm."
May mắn người Tâm Vực không ở đây, nếu không bọn họ quyết liều mạng với Thẩm Thanh Huyền.
Bệ hạ tôn quý nhà bọn họ, đế tôn chí cao vô thượng nhà bọn họ, thần tượng suốt đời bọn họ, giờ phút này lại phải làm người hầu tạp dịch??
Túc Vũ đến cạnh Thẩm Thanh Huyền nói: "Thanh Thâm đại ca thật tốt."
Thẩm Thanh Huyền không cho ý kiến.
Giết người như ngóe, lấy máu làm vui thú, ma tôn Tâm Vực là người tốt?
Đôi mắt này của tiểu đào hoa cần phải trị.
Túc Vũ khó hiểu lạnh run, trong nháy mắt nó cảm thấy giống như gặp được tôn chủ đại nhân...
Cố Kiến Thâm dọn dẹp xong, mọi người lại tiếp tục lên đường "mạo hiểm".
Túc Vũ phấn khích nói: "Hình như ăn xong sức lực càng thêm dồi dào." Nó lắc lắc cánh tay nhỏ, bên trong tràn ngập lực lượng.
Ăn đều là linh tài hiếm có, uống đều là quỳnh chi ngọc cất (rau câu ngọc dưỡng? :v), người bình thường một ngụm là có thể ngộ đạo. May mà tiểu đào hoa sống trên núi Vạn Tú, có được vạn linh thân thể, nếu không nó khẳng định nuốt không trôi linh thực trân quý kia.
Thẩm Thanh Huyền còn mải suy nghĩ chuyện nhiệm vụ ngọc giản đưa.
Cố Kiến Thâm thấy y không nhúc nhích, làm bộ cung kính thực chất pha trò hỏi: "Thiếu gia, không cần thuộc hạ giúp đỡ sao?"
Ngày hôm qua hắn tạo bẫy mới có thể ôm được vị "tiểu thiếu gia" tôn quý này, hôm nay chắc không thể đụng vào y.
Nào ngờ tiểu đồng răng trắng môi hồng lại hất cằm nói: "Ta mệt."
Cố Kiến Thâm: "..."
Thẩm Thanh Huyền vẻ mặt bình tĩnh, vươn cánh tay nhỏ bé.
Túc Vũ đứng bên cạnh thấy vậy, sắp bị manh chết: Đáng đáng đáng yêu quá má ơi!
Đôi mắt Cố Kiến Thâm thâm trầm, trong màu lam nhạt ấy có pha dính chút khói đỏ nóng bỏng, hắn hỏi y: "Thiếu gia muốn thuộc hạ ôm ngài sao?"
Thẩm Thanh Huyền vô cùng thẳng thắn: "Ừ."
Ai ngờ người đàn ông hôm qua dù cánh tay sắp gãy cũng không chịu buông hôm nay lại nhiễu sự.
Cố Kiến Thâm dịu giọng: "Ngài vừa mới ăn xong, nên đi bộ tiêu hóa một chút."
Thẩm Thanh Huyền đáp: "Không thích."
Bên môi Cố Kiến Thâm tất cả đều là ý cười: "Thiếu gia đừng tùy hứng như vậy, thuộc hạ là đang nghĩ cho ngài."
Thẩm Thanh Huyền nheo mắt: "Ngươi còn biết thân phận của mình?"
Cố Kiến Thâm: "..."
Thẩm Thanh Huyền tuy lùn một mẩu nhưng khí thế cao ngất, y ngẩng đầu, trách mắng: "Thuộc hạ phải nghe lời chủ nhân, chuyện này còn cần ta dạy ngươi sao?"
Túc Vũ bị dọa sợ hết hồn, muốn đứng lên giảng hòa, lại thấy Cố Kiến Thâm hơi cúi mình, bế người lên, giọng hắn nhỏ nhẹ, tràn đầy cưng chiều cùng dung túng: "Cẩn tuân lời Thánh Tử."
Thẩm Thanh Huyền hừ lạnh một tiếng, vòng cánh tay nhỏ ôm lấy cổ hắn.
Cố Kiến Thâm ngẩn người, Thẩm Thanh Huyền đã ngoan ngoãn tựa vào ngực hắn, nhắm mắt: "Ta ngủ một lát."
Cố Kiến Thâm cúi đầu, nhìn khuôn mặt trắng nõn và lông mi mảnh dài của y, trong đầu hiện ra bóng hình nam nhân cao cao tại thượng phong hoa vô song kia.
Hắn ghé sát lại, gần như dán vào tai y, dùng giọng nói khiến lòng người run rẩy thầm thì: "Sư thúc, ngài đang câu dẫn ta à?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét