Chương 7
Edit: Tu Tu
Khen đôi mắt Cố Kiến Thâm? Nói muốn kim long?
Người chết rồi cũng có thể khen nhỉ...
Y đang suy nghĩ, ngọc giản dùng hết ngụm máu cuối cùng, phun một hàng chữ:
''Bổ sung: Phải còn sống!''
Thẩm Thanh Huyền cảm thấy thật đáng tiếc.
Hai nhiệm vụ này tạm thời Thẩm Thanh Huyền không muốn làm, mới tách nhau ra không lâu lại chạy tới khen mắt người đẹp lắm rồi thì ta muốn rồng của ngươi, cái phong cách đầy bệnh thần kinh này, y làm không nổi.
Còn nhiệm vụ cuối cùng... Năm ngày sau tới bí cảnh Nguyệt Lạc? Có thể làm trước. Nhưng bí cảnh Nguyệt Lạc là bí cảnh nào?
Cũng đừng trách Thẩm Thanh Huyền không biết, dù sao ở giới Tu Chân nhìn đâu cũng có bí cảnh, rải khắp các thế giới nhỏ, bí cảnh nhiều bằng chó, không phải đặc biệt nổi tiếng, cấp bậc lão đại như Thẩm Thanh Huyền sẽ không nhớ.
Thẩm Thanh Huyền có thể dùng thần thức đảo một vòng xác định vị trí, nhưng thế thì có chút hưng sư động chúng (~ dùng dao mổ trâu giết gà), hơn nữa nếu quét qua người có tu vi thấp sẽ làm tổn thương tinh thần người ta ở một mức nhất định. Mà Liên Hoa tôn chủ lại là một người nhân ái.
Thẩm Thanh Huyền gọi Tằng Tử Lương tới.
Lão Tằng đột nhiên bị gọi, khẩn trương đến nỗi không biết tay chân để đâu, tí thì phải gọi đệ tử tới đỡ đi!
Càng tới gần núi Vạn Tú, Tằng Tử Lương càng căng thẳng. Hắn không phải tên Diệp Trạm không tim không phổi kia, càng không phải tên Trình Tĩnh không màng thế sự, trong sáu người, hắn là người nhỏ tuổi nhất cũng là người dã tâm nhất. Trong lòng có quỷ, không sợ mới lạ.
Núi Vạn Tú ứng với danh, sơn yên nhiêu trúc, thanh hoa dục nhiên*, đẹp đến không giống tồn tại ở nhân gian.
*Xin lỗi các bạn, mình tra không được, huhu. Nếu dịch hẳn ra thì đại ý là: sương trên núi lượn lờ trong rừng trúc, màu xanh của trúc như muốn bùng cháy??? Ngàn lần xin lỗi các bạn, mình rất gà, mong các bạn bỏ quá cho, huhu QAQ
Đáng thương Tằng Tử Lương không có tâm tư thưởng thức. Bước lên bậc thang cuối cùng, sau lưng lão Tằng đã ướt đẫm mồ hôi.
Ngoài điện, một tiều đồng môi đỏ răng trắng hành lễ với hắn: ''Tằng chưởng môn, mời.''
Với tu vi của Tằng Tử Lương, dĩ nhiên nhìn một cái là biết thân phận thật của đứa nhỏ này, chính là một gốc hoa đào mới hóa hình cách đây không lâu.
Nếu là ở bên ngoài, Tằng Tử Lương liếc cũng không thèm liếc đóa đào yêu này, nhưng đây là ở núi Vạn Tú, Càn Thính điện, nó là người hầu tùy thân của Liên Hoa tôn chủ!
Tằng Tử Lương đặc biệt quy củ hành lễ với tiểu đồng: ''Làm phiền.''
Túc Vũ đang thuộc độ tuổi đơn thuần nhất, cảm thấy vị chưởng môn này rộng lượng hiểu lễ, hoàn toàn không nghĩ quá nhiều.
''Mau vào, đại nhân đang đợi ngài.'' Giọng Túc Vũ mềm mại êm tai.
Tằng Tử Lương định nói thêm vài lời khách sáo, nhưng đã tới Càn Thính điện, hắn một chữ cũng không dám nhiều lời, sợ nói nhiều sai nhiều...
Những thứ tâm tư cong cong vặn vẹo của hắn, Thẩm Thanh Huyền biết, nhưng chỉ cần không vượt quá giới hạn, y từ trước tới giờ đều nhắm một mắt mở một mắt, bỏ qua không hỏi.
Thiên Đạo tự xưng là chính đạo đấy, có điều còn cách hai chữ ấy xa lắm.
Vạn vạn năm qua quy tắc sinh tồn vẫn luôn là cá lớn nuốt cá bé, từ ''Chính'' kia có thể chính tới chỗ nào (chính = ngay thẳng, chính trực)?
Cuối cùng, Tằng Tử Lương cũng diện kiến Thẩm Thanh Huyền.
Trong hương trà mờ mịt, thân ảnh màu trắng kia là đại diện cho Thiên Đạo.
Tằng Tử Lương cúi người hành lễ, nhìn cũng không dám nhìn lâu.
Thẩm Thanh Huyền nói: ''Lại đây.''
Tằng Tử Lương cúi đầu đi tới, trong lòng thấp thỏm bất an, đoán không ra lần này tôn chủ triệu kiến hắn là vì việc gì.
Thẩm Thanh Huyền chỉ chỗ trống bên cạnh, một chiếc ghế gỗ tinh xảo xuất hiện.
''Ngồi.''
Ghế dựa tôn quý như thế, Tằng Tử Lương nào dám ngồi, hắn run giọng: ''Đệ tử không dám.''
Thẩm Thanh Huyền liếc hắn, Tằng Tử Lương chân mềm nhũn, lạch cạnh ngồi xuống.
Thẩm Thanh Huyền vẫn rất bình thường, giọng nói ôn hòa: ''Ta tìm ngươi là có chuyện muốn hỏi.''
Đến rồi đến rồi... Tim Tằng Tử Lương đập bình bịch, có phải chuyện hắn lừa Thiên Hạc môn đoạt bí bảo Tẩm Nguyệt tông bị sự tôn biết được!
Thẩm Thanh Huyền lười xem tiểu tâm tư của hắn, đi thẳng vào vấn đề: ''Bí cảnh Nguyệt Lạc, ngươi có biết không?''
Bí cảnh Nguyệt Lạc!
Tằng Tử Lương quỳ xuống: ''Tôn chủ, đệ tử sai rồi.''
Thẩm Thanh Huyền: "..."
Tằng Tử Lương bị dọa sợ tới mức muốn chết đi sống lại, vạn vạn không ngờ hắn chỉ tiếp xúc với người Tâm Vực một lần, tôn chủ sẽ biết!
Bí cảnh Nguyệt Lạc quả thật không phải bí cảnh lớn gì, đừng nói Thẩm Thanh Huyền, ngay cả cấp bậc đại lão như Tằng Tử Lương cũng không thèm để ý. Nói nó là bí cảnh chẳng thà kêu rừng cây cho nhanh. Ra đời vào khoảng trăm năm trước, là một bí cảnh giáp với phàm thế, gần đây có rất nhiều người phàm đến đó tu tiên, cũng có không ít tu sĩ cấp thấp lang bạt đến đó tu hành.
Bởi vì quy mô quá nhỏ, nên các thế lực vẫn chưa tranh giành bí cảnh Nguyệt Lạc, tạm thuộc về công cộng.
Thiên Đạo cũng tốt, Tâm Vực cũng thế, tu sĩ tầng áp chót đều có khả năng tới đấy thử mạo hiểm.
Chuyện khiến Tằng Tử Lương sợ muốn bể mật thật ra không có gì to tát, hắn già rồi còn không quên mở rộng nòi giống, sinh một đống con cháu, nhỏ nhất năm nay mới mười tám, là một tiểu thiếu gia sống sờ sờ.
Tiểu thiếu gia sinh ở tu chân thế gia (thế gia = nhà làm quan), tất nhiên muốn tu hành, nhưng vì cha là tông chủ Vô Phương tông nên đi đâu cũng nghênh ngang... Ngày thường phách lối không ai bì kịp, đến bí cảnh Nguyệt Lạc còn cuồng vọng hơn nữa.
Tu sĩ Thiên Đạo e ngại cha cậu nên nhường nhịn tránh né cậu, nhưng tu sĩ Tâm Vực thèm vào quan tâm, bọn họ tính kế, trói tiểu thiếu gia, gửi một phong thư cho Vô Phương tông.
Tằng Tử Lương còn rất quan tâm thằng con nhỏ này, vừa nghe xảy ra chuyện, liền lập tức gọi đệ tử đi giải cứu.
Bởi vì cố kỵ an nguy của con, nên hắn đã ngầm cho đám tu sĩ Tâm Vực kia làm không ít chuyện...
Nào hay tôn chủ đại nhân cũng biết! Liệu tôn chủ đại nhân có hiểu lầm hắn đạo tâm bất chính thông đồng ngoại địch không đây!!
Thông đồng ngoại địch thì thôi đi, đạo tâm bất chính có khác nào tạo phản. Bảo sao rõ là bạn cùng lứa, mà Diệp Trạm thì vẫn là thanh niên trai tráng, còn hắn lại là lão già năm chục.
Thẩm Thanh Huyền cầm ly trà lên nói: "Mở rộng nòi giống là chuyện tốt, nhưng phải biết cẩn thận giáo dục."
Tằng Tử Lương nhanh miệng đáp: "Cẩn tuân thánh ý."
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn một cái: "Uống trà."
Tằng Tử Lương run lẩy bẩy nâng chung trà lên, uống một hớp...
Linh khí thuần khiết tràn vào nội tâm, những điều phiền toái bực bội đều tan thành mây khói, thay vào đó là đạo ý kỳ ảo vô thượng!
Dung mạo Tằng Tử Lương dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục lại sự trẻ trung, đau nhức trên cơ thể được loại bỏ, tâm linh theo đó trầm tĩnh...
Lão Tằng lệ rơi đầy mặt, khụy xuống đất dập đầu: "Đa tạ tôn chủ!"
Thẩm Thanh Huyền khoát tay (kiểu phẩy tay một cái ý).
Sau khi trải qua lễ rửa tội, Tằng Tử Lương lại có thể cúc cung tận tụy phục vụ Thiên Đạo mấy trăm năm.
Đang lúc lão Tằng cảm động khóc bù lu bù loa, Thẩm Thanh Huyền lên tiếng: "Ta có hai tiểu đồng đắc đạo, ngươi sắp xếp cho bọn họ tới bí cảnh Nguyệt Lạc một chuyến đi."
Tằng Tử Lương nhớ đến ngoài điện có nhìn thấy đào yêu, bèn ứng tiếng: "Xin tôn chủ cứ yên tâm, chuyện nhỏ như này, đệ tử nhất định sẽ an bài thỏa đáng."
Thẩm Thanh Huyền ừ một tiếng.
Tằng Tử Lương vừa đi, Thẩm Thanh Huyền lại gọi Túc Vũ vào.
Túc Vũ hãy còn ngây thơ hồn nhiên, thấy Thẩm Thanh Huyền cũng không sợ.
Thẩm Thanh Huyền dịu giọng nói: "Đã nhập đạo thì phải tu hành, ngày mai ngươi và một bạn khác cùng đi bí cảnh Nguyệt Lạc một chuyến đi."
Túc Vũ kinh ngạc: "Đại nhân, ta có thể rời núi Vạn Tú sao?"
"Đây là nhà ngươi, muốn quay lại lúc nào cũng được."
Túc Vũ vui tới mức mắt ứa ra sao nhỏ.
Thẩm Thanh Huyền xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, nhẹ giọng: "Về chuẩn bị đi."
Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ Túc Vũ đã dậy, một đường vác bao đến trước cửa điện.
Lại nói, hình như tôn chủ bảo có người đi cùng nó? Ai ta?
Đang nghĩ, Túc Vũ thấy được một tiểu đồng đứng trước điện.
"Tiểu đồng" quay đầu, một đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn cậu.
Túc Vũ hoàn toàn ngây dại!
Thật... thật... thật quá đáng yêu!
Tóc dài đen nhánh, làn da trắng tuyết, đôi mắt vừa to vừa ngập nước, giữa mi tâm (= giữa hai đầu lông mày) điểm một nốt chu sa đỏ khiến lòng người run rẩy...
Qua nửa ngày Túc Vũ mới mở miệng: "Cậu... cậu..."
Giọng "tiểu đồng" mềm mại dịu dàng: "Tôi tên Triều Yên."
—— Đào hồng phục hàm Túc Vũ, liễu lục canh đái Triều Yên*.
*Đào hồng ngậm giọt mưa, cành liễu xanh ẩn hương khói. Hự, hãy tha lỗi mình dịch dở QAQ
Đây là câu thơ tôn chủ từng nói với hắn!
Túc Vũ phấn khích: "Cậu là cành liễu hóa thành sao?"
Triều Yên gật đầu đáp: "Ừ."
Xem ra đây là bạn đồng hành cùng nó! Túc Vũ vô cùng vui sướng!
"Cậu chuẩn bị hành lý xong chưa? Chúng ta đi tạm biệt tôn chủ ha."
"Triều Yêu" nói: "Tôn chủ ra ngoài rồi, bảo chúng ta trực tiếp xuống núi."
Túc Vũ không nghi ngờ, liên tục gật đầu: "Cũng được."
Nó lôi kéo tay Triều Yên: "Nào, dập đầu trước tôn chủ một cái."
Tuy tôn chủ không ở đây nhưng quy củ vẫn phải có, dù còn nhỏ nhưng vì được sinh ra trên núi Vạn Tú nên đạo tâm Túc Vũ rất vững.
"Triều Yên" do dự một chút...
Thẩm Thanh Huyền sợ y mà quỳ thì đại điện sẽ sụp, núi Vạn Tú sẽ đóng băng.
Thôi, tạo ảo ảnh vậy.
Túc Vũ vui vui vẻ vẻ lôi kéo tiểu đồng xuống núi, hồn nhiên không biết bạn tiểu đồng này không chỉ không nhỏ mà còn rất lớn... Tính theo tuổi tác, Thẩm Thanh Huyền so với Túc Vũ lớn nhiều lắm.
Hóa thành Triều Yên xuống núi là chủ ý của Thẩm Thanh Huyền. Nhiệm vụ trên ngọc giản là năm ngày sau tới bí cảnh Nguyệt Lạc. Nhiệm vụ này nhìn qua vô cùng đơn giản, lấy Thẩm Thanh Huyền mà nói, không cần năm ngày, chớp mắt một cái là xong. Nhưng phải trả một cái giá khá đắt, không phải Thẩm Thanh Huyền trả, mà là bí cảnh Nguyệt Lạc phải trả.
Một bí cảnh nhỏ bé như vậy, Thẩm Thanh Huyền dùng bản tôn đi qua, phỏng chừng trực tiếp nổ tung, cặn bã cũng không dư lại.
Để tạo thành phần lớn bí cảnh cần có nền móng, nền móng này giống như tấm bình phong che chắn bảo vệ bí cảnh, giúp bí cảnh sinh sôi hàng vạn linh vật. Mà tấm bình phong nào cũng có giới hạn nhất định, đừng nói Thẩm Thanh Huyền, Tằng Tử Lương đi tấm bình phong bảo vệ kia cũng chịu không nổi.
Không thể coi nhẹ lực hấp dẫn giữa các linh khí với nhau, linh khí trong cơ thể Tằng Tử Lương lớn hơn linh khí tấm bình phong bảo vệ, nên sẽ không ngừng hấp thu nó, cho đến khi tấm bình phong vỡ, bí cảnh không còn tồn tại.
Thẩm Thanh Huyền lại không thể không đi, hơn nữa y có suy nghĩ sâu xa hơn một chút.
Bí cảnh này không thể hủy, không nhắc tới hậu nhân (dù sao đại lão vung tay một cái là có thể tạo mấy cái bí cảnh), chỉ tính đến những nhiệm vụ sau này ngọc giản phân, bí cảnh Nguyệt Lạc nhất định phải tồn tại.
Y không tin ngọc giản chỉ muốn y đi một chuyến, chắc chằn còn có nhiệm vụ thứ tám chín mười...
Cho nên Thẩm Thanh Huyền áp chế tu vi, hóa thành một tiểu đồng, dùng đường tắt bình thường nhất đi vào bí cảnh.
Dọc đường đi, Túc Vũ nói liên miên ríu rít, không giống đào yêu mà giống chim hoàng oanh hơn.
Hai người bọn họ rất bắt mắt, hai tiểu đồng trắng trắng nộn nộn, tóc để chỏm, ai nhìn thấy cũng phải liếc nhiều vài lần.
Túc Vũ nhỏ tuổi ngây thơ, đến rìa ngoài bí cảnh, thấy một đống sạp to nhỏ, ánh mắt phát sáng.
Tằng Tử Lương làm việc tận tâm, cho mỗi người một túi Càn Khôn... chậc chậc... còn nhiều hơn so với toàn bộ đồ ở bí cảnh Nguyệt Lạc cộng lại...
Túc Vũ nhìn thấy đồ chơi làm bằng đường, vui vẻ hỏi: "Triều Yên, cậu muốn ăn không?"
Thẩm Thanh Huyền: "..."
Túc Vũ cho là y xấu hổ: "Nếm thử đi, không sao đâu." Vừa nói nó vừa chạy đi mua hai xâu.
Nhìn món đồ khô vàng trên tay, sắc mặt Thẩm Thanh Huyền phức tạp: Ừm... mấy ngàn năm rồi không ăn đồ thế tục?
Túc Vũ cắn một miếng, nháy mắt mặt mày hớn hở: "Thật ngọt."
Thẩm Thanh Huyền cắn thử, nhíu lông mày.
Thật khó nuốt...
Túc Vũ vừa ăn vừa khen tức tưởi: "Ngon ngon ngon, quá ngon!"
Thẩm Thanh Huyền thật sự ăn không nổi, dùng thuật pháp khiến nó biến mất.
Dù sao cũng chưa tiến vào bí cảnh, dùng thuật pháp chắc không sao.
Y nghĩ như vậy lại không biết rằng chỉ với dao động nhỏ đó thôi cũng đủ để người nào đó xác định vị trí của y.
Túc Vũ mua một đống đồ đông đông tây tây cho thỏa mãn rồi mới vào bí cảnh với Thẩm Thanh Huyền, vừa đi vào Thẩm Thanh Huyền liền kiểm tra ngọc giản.
Hàng chữ "Thứ bảy" vốn nên biến thành màu xám tro lại vẫn sáng.
Chuyện gì đây? Chẳng lẽ chỗ này không phải bí cảnh Nguyệt Lạc? Sao nhiệm vụ còn chưa hoàn thành?
Lời tác giả: Đinh đong, mode tôn chủ đại nhân yếu ớt sắp được bật.
Chương 8
Edit: Tu Tu
Chẳng lẽ sau khi hóa thành tiểu đồng Triều Yên ngọc giản liền không nhận ra y?
Thẩm Thanh Huyền vốn cảm thấy ngọc giản này đầu óc có vấn đề, lúc này càng thêm ghét bỏ.
Có điều, y không định trở về hình dạng cũ, dưới tình huống không áp chế tu vi, rất ít người dám nhìn thẳng y; nhưng áp chế tu vi rồi lại để lộ dung mạo ban đầu, dù bí cảnh Nguyệt Lạc không sụp, y cũng khó lòng hành sự. Năm xưa lúc chưa thành thánh, bởi vì vấn đề vẻ ngoài, y đã không ít lần đại khai sát giới.
Y đứng bất động, Túc Vũ gọi: "Triều Yên, mau qua đây xem!"
Thẩm Thanh Huyền thu tâm tư đi tới. Chờ một lát, có lẽ còn cần điều kiện gì đó, chẳng hạn phải ở một khoảng thời gian nhất định mới tính là "tiến vào" linh tinh.
Túc Vũ phát hiện một khóm hoa xinh đẹp, hoa này dáng dấp thấp bé, không cành lá, giống như mảng lớn tuyết trắng trên nền đất, hút vào ánh mặt trời chói chang, sau đó chiết xạ lại ánh sáng rực rỡ trong vắt.
Túc Vũ chăm chú nhìn chúng nói: "Tôn chủ đại nhân chắc chắn sẽ thích!"
"Tiểu tuyết hoa" (hoa tuyết nhỏ?) tinh khiết thần thánh như vậy, nhất định có thể khiến tôn chủ vui vẻ.
Thẩm Thanh Huyền cười một tiếng, nói trong lòng: Tôn chủ nhà ngươi không thích nổi màu sắc như đám tang này.
Túc Vũ tiếc nuối: "Thật muốn đem một ít về cho tôn chủ."
Thẩm Thanh Huyền đáp: "Chúng ta vẫn nên tập trung tu hành, mới không phụ sự kỳ vọng của tôn chủ."
Túc Vũ lập tức lên tinh thần: "Đúng! Triều Yên còn hiểu chuyện hơn tớ!"
Lão đại cự tuyệt câu tán thưởng này.
Bọn họ đang định đi, tiểu tuyết hoa "thuần khiết" đột nhiên phát điên, móng vuốt sắc bén nắm chặt mắt cá chân Túc Vũ. Túc Vũ kinh hô, quay đầu thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy.
Chỗ nào còn có bóng dáng tiểu tuyết hoa? Chờ đón bọn họ chỉ có cự thú (con thú to lớn đồ sộ) hung mãnh nhe răng nhếch miệng.
"Chạy mau!" Túc Vũ sốt ruột hô với Thẩm Thanh Huyền, "Triều Yên, cậu chạy mau!"
Nhóc con như bọn họ đánh thắng bằng niềm tin! Nó đã bị bắt, không thể lại liên lụy Triều Yên.
Thẩm Thanh Huyền sẽ chạy? Thu thập vật nhỏ này... ngay cả ngón tay y cũng không cần động.
Nhưng đối với hai tiểu đồng Túc Vũ và Triều Yên mà nói, là chuyện vô cùng đáng sợ.
Kể cũng lạ...
Thẩm Thanh Huyền buồn bực, con mãnh thú này nhìn cũng phải cấp hai, sao nó có thể xuất hiện ở lối vào bí cảnh?
Y đè ép tu vi, sự cảnh giác cũng theo đó giảm xuống, hơn nữa loại tôm tép này trong mắt y quả thật không khác tiểu tuyết hoa là mấy, cho nên không phát hiện ra sớm hơn. Mà dù có phát hiện cũng không thể biểu hiện ra ngoài, Triều Yên thì cảm nhận làm sao được.
Túc Vũ còn tưởng Triều yên bị dọa đến mức không nhúc nhích được!
Mặc dù bị bắt, trong lòng nó sợ muốn chết, nhưng vẫn cố lấy dũng khí, móc pháp khí từ túi Càn Khôn ra, muốn tranh thủ ít thời gian cho Triều Yên chạy trốn!
Đồ vật Tằng Tử Lương cấp thuộc vào loại siêu tốt, có điều thần binh lợi khí tốt đến mấy cũng cần chủ nhân biết khống chế.
Tuy linh lực hiện giờ của Túc Vũ tinh thuần, nhưng kinh nghiệm thực chiến bằng không, đột nhiên gặp kẻ địch thế này, phần thắng có thể coi như không đáng kể.
Có điều thằng nhóc này rất thông minh, biết dương đông kích tây, nó không định giết chết mãnh thú mà chỉ muốn thoát khỏi móng vuốt kẻ địch, đào thoát.
Nó giả vờ muốn chém rớt móng vuốt, đợi mãnh thú đem nó kéo lại gần, nó bất thình lình rút kiếm, không chút do dự đâm vào mắt mãnh thú!
Có dũng có mưu, tư chất không tồi, đáng tiếc còn rất ngây thơ.
Đôi mắt đúng là uy hiếp, nhưng đôi với loại mãnh thú chưa khai trí (chưa có trí thông minh) này, sau khi bị thương sẽ nổi điên, càng phát ra sức mạnh cường hãn.
Với bản lĩnh hiện tại của Túc Vũ và Triều Yên, dù thoát khỏi ràng buộc cũng chạy không thoát.
Túc Vũ ngã xuống từ giữa không trung, khuôn mặt nhỏ dính bùn đất, đôi mắt lại tràn ngập khát vọng sống: "Chạy!"
Nó lôi kéo tay Thẩm Thanh Huyền chạy như điên.
Đằng sau là mãnh thú đang gào rống, đằng trước là hai tiểu đồng chật vật chạy trốn...
Tình cảnh này ai nhìn thấy cũng sẽ nhận định lành ít dữ nhiều.
Nhưng cũng chưa tới lúc Thẩm Thanh Huyền ra tay, đã tới bí cảnh, và Túc Vũ thật sự cần nghiêm túc rèn luyện một đợt.
Tuy không ra tay, nhưng có cách để Triều Yên giúp nó.
"Hướng này." Thẩm Thanh Huyền nói với Túc Vũ.
Túc Vũ nào có thời gian tự hỏi, lập tức theo chỉ thị của Thẩm Thanh Huyền chạy về phía bên trái rừng cây.
Rừng cây rất rộng rất sâu, càng chạy càng mất sức, không lâu sau, Túc Vũ đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thở hồng hộc, mệt đến mức không nhấc nổi tay chân.
Khốn nỗi, mãnh thú đằng sau càng chạy càng nhanh, bởi vì sắp đuổi kịp con mồi mà phát ra tiếng thở dốc xì xì đầy hưng phấn.
Túc Vũ căn bản không dám quay đầu nhìn, nhưng nó cảm nhận được thứ kia cách bọn họ ngày càng gần.
Tiếng xì xì, mùi tanh nồng ngày một rõ ràng, thêm vào đó là âm thanh mặt đất rung chuyển do có vật nặng lướt qua...
Chạy hết nổi rồi... Đợt giao đấu lúc nãy khiến Túc Vũ hoàn toàn hao hết thể lực, hiện tại nó đã tới cực hạn!
Sắc mặt nó trắng bệch, giữa trán tất cả đều là mồ hôi, sợi tóc mềm mại ướt đẫm dán vào hai má, cả người vô cùng chật vật.
"Triều... Triều Yên" Túc Vũ thở hổn hển nói với tiểu đồng bên cạnh, "Cậu tiếp tục chạy, đừng quay đầu lại!"
Triều Yên nắm chặt tay nó: "Không được, chúng ta phải cùng nhau."
Túc Vũ đáp: "Tớ... tớ có thể đánh nhau với nó, tớ... biết nhược điểm của nó, cậu chạy trước đi, tìm người viện trợ, tớ có thể!"
Tiếng nói chuyện đều suyễn thành như vậy, phỏng chừng dừng lại chỉ có một từ chết.
Thẩm Thanh Huyền nhìn đôi mắt sáng ngời của nó, trong lòng mềm nhũn: Thật là một đóa đào hoa nhỏ đáng yêu.
Ngay tại thời khắc then chốt, đằng trước sáng lên ánh rạng đông.
Thẩm Thanh Huyền làm bộ kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng): "Có người! Túc Vũ, phía trước có người."
"Cứu mạng!" Tiểu đào hoa gấp giọng kêu cứu, khiến cho tu sĩ phía trước chú ý.
Trước mặt có năm sáu người, chắc cũng đủ đánh bại mãnh thú ba móng này!
Túc Vũ vốn đã kiệt sức, nhưng hiện tại lại bộc phát sức mạnh kinh người, kéo Thẩm Thanh Huyền liều mạng chạy như điên.
Động tĩnh bên này không nhỏ, mấy tu sĩ kia đã nhận ra, bọn họ vừa thấy tình cảnh này, lập tức gọi ra pháp bảo, cùng nhau công kích mãnh thú!
Mãnh thú cấp hai với Túc Vũ là trí mạng, nhưng đối với mấy tu sĩ trước mắt lại là vật tốt dùng để rèn luyện.
Đằng trước đánh tới đủ loại ánh sáng bay đầy trời, đằng sau Thẩm Thanh Huyền sắp xếp Túc Vũ nghỉ ngơi dưới một gốc đại thụ.
Tiểu đào hoa mệt thở hồng hộc, sợ chết khiếp, cả người đều hư thoát.
Thẩm Thanh Huyền đưa nước ấm cho nó.
Túc Vũ mở miệng uống ngụm lớn, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại.
Thẩm Thanh Huyền hỏi nó: "Đỡ chút nào chưa?"
Túc Vũ lộ ra nụ cười sáng lạn sống sót sau tai nạn: "Rồi."
Thẩm Thanh Huyền liếc mắt nhìn phía sau, cúi đầu che lại cảm xúc ở đáy mắt.
Sống sót sau tai nạn? Chỉ sợ lại là một vực sâu khác.
Lúc Túc Vũ đứng dậy trận chiến đằng trước cũng đã kết thúc.
Mãnh thú gào rống một tiếng tuyệt vọng sau đó ầm ầm ngã xuống đất, đám tu sĩ thở hơi hổn hển, thoạt nhìn còn khá ung dung.
Túc Vũ khâm phục nói: "Tớ cũng phải trở nên lợi hại như vậy."
Thẩm Thanh Huyền cười cười.
Túc Vũ nghênh đón nói: "Đa tạ các vị tiền bối!"
Nó khom lưng hành lễ, thật sự cảm kích sự cứu mạng này.
Tu sĩ cao gầy nói: "Chuyện nhỏ không đáng nhắc tới."
Lời này càng làm Túc Vũ cảm động không thôi!
Cao gầy hỏi Túc Vũ: "Hai người các người thuộc môn phái nào?"
Núi Vạn Tú không môn không phái, Túc Vũ cũng không phải đồ đệ Thẩm Thanh Huyền, nên nó lắc đầu: "Chưa từng bái nhập sư môn."
Cao gầy kia nhướng lông mày, tha thiết hỏi: "Hai người có đồng ý đồng hành cùng chúng ta không?"
Túc Vũ vô cùng kinh ngạc: "Chúng tôi có thể sao?"
Cao gầy đáp: "Tất nhiên! Đều là tu sĩ Thiên Đạo, nên hỗ trợ nhau mới phải"
Túc Vũ quay đầu nhìn Thẩm Thanh Huyền, kinh hỉ nói: "Triều Yên, chúng ta..."
Thẩm Thanh Huyền khẽ mỉm cười: "Tôi nghe cậu."
Túc Vũ vui vẻ nắm chặt tay Thẩm Thanh Huyền.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Thanh Huyền, mấy tên tu sĩ kia đều ngẩn người, ánh tham lam trong mắt ngày càng đậm.
Thẩm Thanh Huyền giả vờ không nhìn thấy.
Túc Vũ quá đơn thuần, đáng tiếc trên thế giới này... đơn thuần không sống lâu.
Lúc thu thập thi thể mãnh thú, hai bên làm giới thiệu.
Những tu sĩ này đến từ các môn phái khác nhau, sau khi vào bí cảnh Nguyệt Lạc mới kết bạn, cùng nhau hành tẩu.
Người cao gầy tên Vương Vũ, rất hay nói.
Gã hiểu biết nhiều, cứ thế kể truyện trên trời dưới biển khiến đứa nhỏ không rành thế sự là Túc Vũ mắt tràn ngập khâm phục.
Còn một gã tu sĩ hơi béo tên Lý Chuẩn, gã vẫn luôn tìm cách tiếp cận Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Huyền giả vờ sợ người lạ, lúc nào cũng theo sau Túc Vũ.
Túc Vũ còn nói với Thẩm Thanh Huyền: "Triều Yên, cậu đừng sợ, Vương đại ca và Lý đại ca đều là người tốt."
Thẩm Thanh Huyền im lặng, dựa vào gần nó.
Túc Vũ rất có phong phạm đại ca: "Triều Yên sợ người lạ, Vương đại ca Lý đại ca đừng để ý."
Lý Chuẩn nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Huyền: "Không sao không sao, từ từ rồi sẽ quen."
Chỉ qua một ngày, Túc Vũ đã coi mấy vị ân nhân cứu mạng này là đại ca tốt.
Tới khi trời trở tối, đại ca tốt mới lộ bản mặt thật.
Bọn chúng bỏ thuốc vào trong bữa tối, nên không có gì đáng lo ngại, Thẩm Thanh Huyền đã sớm giải dược trong bát Túc Vũ.
Vậy nên lúc Vương Vũ đang trói Túc Vũ, Túc Vũ mở mắt.
Vương Vũ ngây người.
Túc Vũ còn mơ hồ không hiểu: "Vương đại ca?"
Vương Vũ không tiếp tục đóng kịch, gã cười nhạo một tiếng: "Không ngờ còn kháng được dược, tiếc là đã muộn."
"Buông tôi ra!" Thẩm Thanh Huyền cố ý hô to nhắc nhở Túc Vũ.
Túc Vũ nháy mắt tỉnh táo lại, thấy dây thừng cột trên người mình, nó ngẩn người: "Ngươi... các người... đang làm gì?"
"Làm gì?" Vương Vũ cười nói, "Đào hoa yêu, thanh liễu yêu... hai cưng rất đáng giá."
Túc Vũ trợn to mắt: "Vương... Vương đại ca, ngươi đang nói cái gì?"
Vương Vũ nhéo bên má trắng nõn của Túc Vũ: "Cũng chỉ có đám tiểu yêu mấy cưng mới ngốc như vậy."
Túc Vũ thiên chân nhưng không ngốc, tới tình cảnh này rồi còn có cái gì không hiểu?
Chỉ là nó không tin nổi, dù tận mắt nhìn thấy cũng không tin nổi!
Vương Vũ khác hẳn bộ dạng ban ngày, cười đến đang khinh lại hạ lưu: "Hai cũng lớn lên không tệ, chờ dùng dược ủ chín khẳng định càng thêm mê người."
Lý Chuẩn âm trầm nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Huyền bày ra bộ dáng sợ hãi khiếp đảm.
"Khà, lão Vương." Lý Chuẩn hỏi đồng bạn, "Hay là bán một đứa giữ lại một đứa."
Vương Vũ đánh một cái lên đầu gã: "Thành thật chút, đây đều là tiền đó!"
Túc Vũ lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, nó nhìn Triều Yên sợ run bần bật, tức khắc tâm như bị dao cắt.
"Các người... các người..."
Hiểu được hai tròng mắt Túc Vũ đỏ bừng, trong lồng sự căm giận ngút trời đang quay cuồng!
Hôm nay nó thực sự đã trải qua rất nhiều biến cố.
Đầu tiên là bị tiểu hoa dụ dỗ, gọi ra mãnh thú, sau đó giao đấu sống chết, chạy đến sắp tắt thở mới được cứu sống, vốn tưởng gặp được cứu tinh tốt bụng, nào ngờ chỉ trong một đêm ân nhân hóa cầm thú!
Đợt đợt đả kích ập tới khiến Túc Vũ muốn phát điên.
Dù sao cũng đắc đạo trên núi Vạn Tú, tiềm lực vô cùng.
Trong cơ thể nó linh lực cuồn cuộn, vậy mà thoát khỏi được sự trói buộc của dây thừng.
Vương Vũ nhướng mày: "Tiểu tử nhà ngươi còn có chút bản lĩnh!"
Túc Vũ tức giận: "Thả cậu ấy ra."
Vương Vũ căn bản không sợ nó: "Ha hả, tiểu đào hoa, tao xem mày là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!"
Nói xong, gã quất roi về phía Túc Vũ.
Tuy linh lực Túc Vũ hùng hậu tinh thuần, nhưng không có kinh nghiệm thực chiến, hoàn toàn là dựa vào sự hung ác đánh bậy bạ để chiếm thượng phong.
Vương Vũ không muốn làm nó bị thương, sợ bán không được giá cao, cho nên liên tục lùi ra sau, nhìn qua tưởng là đang bị áp chế.
Lúc này Lý Chuẩn bất thình lình bóp lấy Thẩm Thanh Huyền, cao giọng: "Mày có muốn thấy nó chết không?"
Túc Vũ đột nhiên dừng lại, trong mắt tất cả đều là lo lắng: "Đừng tổn thương cậu ấy!"
Vương Vũ nhân cơ hội tiến lên, một rui bó trụ nó: "Vậy mày thành thật chút cho tao!"
Túc Vũ trợn tròn mắt, con ngươi biến thành màu hồng đào diễm lệ, bên trong tràn ngập không cam lòng cùng hối hận.
Thẩm Thanh Huyền cảm thấy không khác dự đoán lắm, đang định ra tay thì...
Bỗng nhiên một trận cuồng phong kéo đến, vốn là màn đêm tối đen nay lại nhiễm phải một chút sắc đỏ thẫm, trong không khí vắng lặng phiêu tán mội mùi thơm ngọt khó lòng giải thích.
Đám người Vương Vũ và Lý Chuẩn vội ngưng thần đề phòng, dáo dác nhìn xung quanh: "Ai... là..."
Chữ thứ ba chưa kịp nói, yết hầu đã bị cắt, máu tươi phun trào, chúng nhìn nhau, thấy trong mắt đối phuong đều là không thể tin được.
Một màn lá đỏ dính máu rơi xuống, một bóng hình đáp xuống trong làn gió âm u lạnh lẽo.
Tóc hắn đen như mực, da trắng như mây, hắn nhếch khóe môi đa tình lại nguy hiểm.
Hắn khom lưng, cẩn thận bế Thẩm Thanh Huyền lên, nhỏ giọng hỏi: "Sao lại khiến bản thân chật vật thế này?"
Giọng nói dịu dàng lưu luyến, giống như tình nhân thủ thỉ bên tai.
Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn hắn...
Tại sao lại biến thành mắt xanh?
Xấu muốn chết.
Lời tác giả:
Cố Kiến Thâm: Đổi màu mắt một cái tiểu tức phụ liền không yêu ta, rốt cuộc thì người yêu ta hay yêu đôi mắt ta?
Tôn chủ mặt lạnh: Đôi mắt, màu đỏ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét