Chương 3
Edit: Tu Tu
Đen lam chạm mặt, hai người đứng xa xa nhìn nhau
Thẩm Thanh Huyền đã thấy Cố Cửu Uyên, dù chỉ liếc mắt nhìn qua cũng đủ làm rõ bóng hình mơ hồ trong tưởng tượng.
Đứng bên kia Vọng Tẫn, người đàn ông làn da tuyết trắng, thân dài vai rộng, bận bộ trường bào đỏ thẩm tựa như đóa bỉ ngạn nở rộ giữa đêm khuya, yêu dị khoe khoang tùy tâm sở dục. Dù cách rất xa nhưng Thẩm Thanh Huyền vẫn thấy được đôi mắt hắn - một đôi hồng ngọc đẹp lạ thường.
Y nhìn hắn, hắn cũng yên lặng nhìn y, một người vân đạm phong khinh, một người câu nệ ung dung.
Thẩm Thanh Huyền cực khẽ nhíu mày... Thiên Đạo bên này nhanh chóng giương cung bạt kiếm!
Nhóm người Tằng Tử Lương Diệp Trạm vội vàng ngưng thần bế khí, chỉ cần tác động một chút là lập tức nổ ra đại chiến!
Đột nhiên, một làn hơi nóng tỏa ra từ dưới lòng bàn chân, ngay sau đó một mùi thơm khó miêu tả tràn ra, mùi hương mê hoặc lòng người, thỏa mãn khát vọng dấu kín trong mộng. Nó gợi lên sự u mê đơn thuần nhất, sau đó từ từ dẫn dắt người ta tới hố sâu dục vọng, rồi để ta chìm sâu trong đó.
Trong phút chốc, mấy ngàn tinh anh Thiên Đạo đồng thời trầm luân, kể cả sáu vị đại chưởng môn cũng mờ mịt, phân không rõ đâu là thật đâu là giả.
Hiện thực…… Hư ảo……
Đều là gì vậy?
Một giọng nói trầm thấp mê người vang lên: "Hà tất phải tự tìm rắc rối?" Âm điệu ngạo mạn biếng nhác, vang lên dưới đáy lòng, chạm tới óc, nắm bắt hoàn toàn tinh thần và lý trí, khiến người nghe không thể không lạc trong đó.
Hỉ, nộ, ái, ố, bi, tủng, kinh, thất tình quấy nhiễu lòng người giờ phút này hợp thành một thể, cuốn lấy ấm áp và nóng bỏng đang phun trào trong từng mạch máu…
Một luồng gió lạnh lẽo lướt qua, xé nát lười nhác lưu luyến.
Trong thời gian ngắn trời đất xoay chuyển, ôn nhu giả tạo sụp đổ, ấm áp vô căn cứ tan đi, đọng lại ở đáy lòng chỉ còn lạnh lẽo thấu xương.
Diệp Trạm tu vi cao nhất trong nhóm nên hoàn hồn đầu tiên, nam nhân ngày xưa bình tĩnh kiêu ngạo lúc này lòng bàn tay và sau lưng tất cả đều là mồ hôi lạnh!
Là ảo thuật! Mê tâm thuật của ma tôn Cửu Uyên! Trăm triệu không ngờ có Liên Hoa tôn chủ ở đây tên ma đế này còn kiêu ngạo như vậy!
Đã sớm nghe nói ma tôn Cửu Uyên thiện ngự nhân tâm, một tay mê tâm thuật có thể khiến hơn ngàn người phân không rõ đâu là thật đâu là giả, nhưng không ngờ hắn dám ở chỗ này, vào lúc này, phóng thích quy mô lớn như vậy. Càng thêm đáng sợ là, ngoài Liên Hoa tôn chủ còn lại đều trúng thuật. Phải biết rằng, nhóm người Thiên Đạo ở đây đều ngưng thần đề phòng, tinh thần tập trung cao độ, hơn nữa ít nhiều cũng có đeo pháp khí chống mê thuật. Càng không nói đám tông chủ bọn họ, mỗi người một pháp bảo, không sợ bất kì loại mê thuật nào. Nhưng trong chớp mắt vừa rồi, không ai không điên đảo. Nếu không có Liên Hoa tôn chủ ra tay, chỉ sợ bọn họ sẽ bị diệt toàn đoàn.
Từng đợt khí lạnh nổi lên trong lòng, không ai dám coi khinh vị đế tôn Tâm Vực kia nữa. Có thể so với người đứng nhất Thiên Đạo, hắn... hắn thực sự rất đáng sợ!
Sau khi mê thuật được gỡ bỏ, mọi người mới nhận ra khoảng cách hai bên đã rất gần. Từ xa nhìn lại, ma tôn Cửu Uyên đang đứng trước mặt tôn chủ nhà bọn họ, dáng người hắn cao hơn một chút, đôi mắt đỏ mỹ lệ chứa ý cười: "Sư thúc, đã lâu không gặp."
Xét bối phận mà nói, Cố Kiến Thâm quả thật phải gọi Thẩm Thanh Huyền một tiếng sư thúc. Năm đó Thẩm Thanh Huyền là sư phụ của nhóm đệ tử quan môn, còn Cố Kiến Thâm là sư huynh của nhóm đệ tử quan môn. Tuy hai người gần như chưa từng thấy mặt nhau, cũng không quen biết gì, nhưng thật thật sự sự là đồng môn. Tất nhiên, hai bên đứng ở đây, nói này đó chủ yếu là để khiêu khích.
Thẩm Thanh Huyền sắc mặt bất động: "Đế tôn khách khí, đạo bất đồng, không cần so vai vế.”
Cố Kiến Thâm im lặng, rũ mi mắt nhìn y, từ mái tóc thanh lãnh đến vầng trán trắng nõn, cuối cùng dừng lại ở đóa hoa sen huyết sắc nở rộ trên làn da tuyết trắng giữa trán, không duyên không cớ tô thêm mỵ thái. Cố Cửu Uyên khẽ nhếch môi mỏng, thở dài: "Khinh vân tế nguyệt, lưu phong hồi tuyết."
Tám chữ này hạ xuống, đám người Thiên Đạo lập tức bùng nổ tại chỗ! Ma đế này, vậy mà... dám...
Sau đó, hắn lại càng thêm cuồng vọng mỉm cười hỏi: "Tôn chủ, đã có ai tán thưởng dung nhan khuynh thế của người chưa?"
"Làm càn!" Diệp Trạm không thể nhịn nổi nữa, chỉ muốn đồng quy vu tận với tên ma tu này!
Thẩm Thanh Huyền giơ tay ngăn lại, Diệp Trạm tức muốn phát điên, phóng mắt toàn bộ giới Tu Chân, có ai dám mở miệng nói lời càn quấy như thế với tôn chủ! Tên ma tu trước mắt thật sự rất đáng ăn đòn!
Trái lại với sự tức giận của đệ tử, Thẩm Thanh Huyền thần thái bình tĩnh, y nhìn Cố Kiến Thâm, nhẹ giọng nói: "Hồng diễm lộ ngưng hương, Vu Sơn uổng đoạn trường."
Cố Kiến Thâm ngẩn người.
Thẩm Thanh Huyền chăm chú nhìn hắn: "Dung mạo của đế tôn, diễm tuyệt phương hoa."
Lần này tới lượt tứ hộ pháp tám đại tướng mười sáu vong vệ Tâm Vực bùng phát!
Thẩm Liên Hoa này vậy mà lại đem đế tôn nhà bọn họ đi so sánh với kĩ nữ lấy sắc dụ người!
Dăm ba câu, Thiên Đạo và Tâm Vực đã giương cung bạt kiếm, hiện tại lập tức muốn xông lên đánh nhau. Đúng lúc này, hai người đứng ở trung tâm đột nhiên dừng lại trong chốc lát, sau đó nhìn nhau cười.
Đúng vậy… Nhìn nhau cười!
Sáu phái Thiên Đạo cho rằng mình mù rồi. Đám người Tâm Vực cho rằng mình não tàn rồi. Vốn tưởng ma tôn sẽ giận dữ, phục thi trăm vạn, đổ máu ngàn dặm... Kết quả Cố Kiến Thâm tâm tình tốt đáp lời: "Có thể được tôn chủ khen, là may mắn của tại hạ."
Tả hộ pháp Tâm Vực lập tức trừng lớn mắt: Không không không, bệ hạ, không phải như vậy, đấy không phải là khen!
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: "Bệ hạ, mời."
Cố Kiến Thâm khách khí: "Tôn chủ, mời."
Hai người sóng vai cùng đi, một người bước trên Tinh Hải mênh mang, một người bước trên Vọng Tẫn sâu không thấy đáy, hai bóng người thon dài nắm tay nhau, bất ngờ tạo thành cảnh đẹp thiên cổ tuyệt luân.
Không không không, không tồn tại!
Những người thấy cảnh này đều cực lực thôi miên bản thân, đây không phải cảnh đẹp, đây là cảnh tượng đáng sợ nhất trên đời.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong trăm triệu năm qua Thiên Đạo và Tâm Vực có cùng chung suy nghĩ.
Nhóm người Diệp Trạm đuổi theo sao, lòng đầy ảo não: Đều tại bọn ta không chịu cố gắng, khiến tôn chủ chịu uất ức!
Mạch não sáu phái Thiên Đạo đang theo chiều hướng này: Hai bên vừa gặp nhau, Cố Kiến Thâm liền ra oai phủ đầu với Thiên Đạo, một cái mê tâm thuật khiến tất cả mọi người đều mất hết lý trí, dù tôn chủ không trúng chiêu, nhưng cũng có cố kỵ. Hai bên khai chiến, nếu Cố Kiến Thâm mượn cơ hội thao túng nhóm Thiên Đạo, chỉ sợ tôn chủ không thể phân tâm, sẽ tạo thành tổn thương, nên tôn chủ nhịn xuống, tính toán bàn bạc kỹ hơn.
Nghĩ như vậy, đám người Diệp Trạm không chỉ hận tên ma đế kiêu căng cuồng ngạo kia mà càng hận bản thân vô năng, làm vướng bận tôn chủ!
Lại nói Tâm Vực bên kia cũng có mạch não riêng của mình.
Tuy Cố Kiến Thâm đánh đòn phủ đầu, dùng mê tâm thuật dò xét binh tôm tướng tép của Thiên Đạo, nhưng vào lúc nhóm Diệp Trạm không để ý, cả đám Tâm Vực đều bị kinh sợ. Ngay khi mê tâm thuật bị cởi bỏ, thần thức khổng lồ của Thẩm Thanh Huyền che lấp đất trời mà đến, nháy mắt bao phủ môn đồ Tâm Vực có mặt tại đó.
Tâm Vực tu hành lấy "duy tâm" làm yếu tố chủ chốt, nhưng thần thức Thẩm Thanh Huyền quá cường hãn, như trời sụp như núi băng lở cứ thế áp xuống, không khác gì thần, khiến nhân tâm không khỏi sinh kính ngưỡng. Mà kính ngưỡng và duy tâm là hai phạm trù trái ngược nhau, nếu Thẩm Thanh Huyền tiếp tục tạo áp lực, e rằng tất cả môn nhân Tâm Vực đều phải sửa phương pháp tu hành, thuận theo ý trời!
Tất nhiên, Cố Kiến Thâm đã đúng lúc khởi động kết giới, ngăn cản Thẩm Thanh Huyền, nhưng đám người Tâm Vực cũng không thể xóa nhòa khoảnh khắc tâm linh bị thương trong nháy mắt chịu áp lực cực lớn kia. Cho nên người Tâm Vực cũng cảm thấy đế tôn nhà mình chịu ấm ức hơi bị lớn! Chắc chắn là vì bảo vệ trăm năm tu hành của bọn họ nên mới phải theo sau tiếp lời lũ Thiên Đạo.
Nhóm đệ tử nghĩ rất nhiều đoán rất nhiều, cuối cùng kết quả khá ổn thỏa, mọi người không chỉ không đánh nhau mà còn thật lòng cất binh khí ngồi đàm luận!
Thật ra cũng không có gì để đàm luận. Tôn chỉ của Thiên Đạo là thuận theo ý trời, để thiên lý dung nhập vào máu thịt, chiếm cứ cả thể xác lẫn tinh thần. Còn tín niệm của Tâm Vực lại là tâm trên thiên lý, tùy tâm mà làm. Hai bên mà thật sự đàm luận thì chỉ một giây thôi đã xông lên đánh nhau. Lý niệm khác biệt quá lớn, nói toẹt ra là luận cái rắm đều ngại nhiều.
Thẩm Thanh Huyền cũng không định luận đạo với Cố Kiến Thâm, y xem xét ngọc giản một chút, dòng chữ "Thứ nhất, gặp Cố Kiến Thâm" đã biến thành màu xám nhạt, ý là đã hoàn thành, cùng lúc đó, trong thức hải của y xuất hiện hình ảnh thang trời có một khối bậc thang nhỏ.
Tuy rất giống trò đùa, nhưng nếu thật sự làm theo lời ngọc giản có lẽ có thể tu sửa thang trời. Có thành quả rõ ràng, Thẩm Thanh Huyền càng thêm nhiệt tình.
"Thứ hai, cùng Cố Kiến Thâm cùng uống cùng say."
Uống rượu? Mặc dù đã mấy ngàn năm Thẩm Thanh Huyền không đụng vào thứ này nhưng cũng chỉ là phàm vật, không làm khó được Liên Hoa tôn chủ.
Cơ mà... Chuyện này nên mở miệng thế nào đây?
Có một số điều bọn Diệp Trạm đoán không sai, Thẩm Thanh Huyền thực sự lo cho bọn họ, nhưng không phải lo bọn họ bị mê tâm thuật dẫn đi, mà lo bọn họ bị dọa đến hoài nghi nhân sinh. Giống như việc tổ sư gia vốn không uống rượu lại bắt đầu muốn uống rượu...
Liên Hoa tôn chủ đang hết sức buồn rầu thì, Cửu Uyên đế tôn đã mời chào y.
"Vì lần luận đạo này, Tâm Vực đã chuẩn bị chút lễ mọn, không biết liệu có vinh dự được tôn chủ thử qua một lần?" Hắn vừa dứt lời, sứ đồ Tâm Vực nối đuôi nhau đi vào, dáng người uyển chuyển, mạn che mặt phấp phới, ngón tay thon dài cầm bình rượu ngọc sang quý thơm ngon.
Nút bình mở ra, mùi rượu thơm nồng nháy mắt tràn ngập toàn bộ đại điện. Không biết vị rượu thế nào nhưng ngửi mùi cũng đủ làm người ta tâm say hồn mê.
Sứ đồ đang định rót rượu cho Thẩm Thanh Huyền, Cố Kiến Thâm đã chặn lại: "Để ta." Sứ đồ trừng lớn mắt khiếp sợ, nhưng không dám trái lời, chỉ đành hành lễ lui xuống.
Dưới đại điện, nội tâm nhóm người Thiên Đạo lại bắt đầu đau muốn nứt.
Rượu…… Rượu…… Rượu!
Người người nhà nhà đều biết tôn chủ siêu nhiên hậu thế, sớm đã không chạm vào loại tục vật này, vậy mà bây giờ... bây giờ... Diệp Trạm nắm chặt tay, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Chương 4
Edit: Tu Tu
Bình ngọc trong vắt, bàn tay cầm bình xương khớp rõ ràng, thon dài chỉnh tề.
Cố Kiến Thâm hơi nghiêng người, ống tay áo đỏ thẫm phất phơ, hoa văn ám sắc lập lòe, rượu ngon khuynh đảo, tựa như rơi xuống khắp ngân hà, quả nhiên là mỹ diệu tuyệt luân.
Thẩm Thanh Huyền khẽ gật đầu, lễ độ nói: ''Cảm ơn.''
Cố Kiến Thâm cong môi, một nụ cười khiến không khí khắp đại điện nóng lên: ''Mời.''
Thẩm Thanh Huyền nhẹ nhàng cầm ly rượu, phong thái thanh nhã, bộ dạng lúc uống rượu cũng khác người, giống như đó không phải tục vật khiến người ta say mê, mà là lễ vật cúng bái cao quý, đoan trang cẩn trọng lại thần thánh.
Nhưng nghĩ tới đây là rượu, sự thần thánh kia liền khoác lên một tấm lụa mỏng, khiến người ta muốn xé rách.
Ý cười trong mắt Cố Kiến Thâm càng đậm, ngay khi y buông ly rượu hắn lại rót đầy: ''Tôn chủ thấy thế nào? Có vừa miệng không?''
Thẩm Thanh Huyền đáp: ''Ngọc tôn cam lộ, thuần phức u úc (xin mọi người hãy hiểu đơn giản là đang khen rượu ngon :v).''
Cố Kiến Thâm tiếp tục rót đầy ly cho y: ''Quá khen.''
Trên điện, hai người nâng cốc nói cười vui vẻ, dưới điện, mọi người đau muốn nát lòng!
Mặt đám Diệp Trạm tái mét cả rồi! Tên ác đồ ma tu kia dám vọng tưởng chuốc say tôn chủ!
Người Tâm Vực mắt đều đỏ! Tên dối trá Thẩm bạch liên kia dám để bệ hạ tự mình rót rượu! Còn hết ly này đến ly khác!
Ngay sau đó, tất cả đều nắm chặt tay, hổ thẹn đến nỗi tim rỉ máu.
—— Đều tại bọn họ vô năng, khiến tôn chủ / bệ hạ chịu nhục nhã bậc này!
Sau khi uống xong hai ly, Thẩm Thanh Huyền có chút buồn rầu, rượu thì ngon thật, mùi vị rất tốt, linh khí dồi dào, có thể nói là tuyệt thế. Nhưng trên ngọc giản ghi là phải cùng Cố Kiến Thâm cùng uống cùng say. Cố Kiến Thâm không uống, tất nhiên không có cách nào hoàn thành, hơn nữa uống thôi không được, còn cần phải say, cùng say.
Tới cảnh giới này rồi, tửu lượng là thứ không đáng nhắc tới với hai người. Tửu lượng tốt cũng được, tửu lượng xấu cũng thế, tu vi cao, mọi thứ cũng chỉ còn lại chữ ''cao'' này. Dù Thẩm Thanh Huyền đã ngàn năm không uống một ly, thì hôm nay cũng thành ngàn ly không say.
Suy bụng ta ra bụng người, lại nhìn thần thái Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền đoán, ngàn ly gì chứ, vạn ly không say ấy.
Phải làm sao đây?
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày, vô tình thôi nhưng khiến đệ tử Thiên Đạo dưới đài lo sắp chết.
Sao họ lại vô năng như thế! Sao họ lại phế vật như thế! Sao họ lại có thể để tôn chủ chịu ấm ức cơ chứ!
Đừng nói Diệp Trạm - cái tên lòng son dạ sắt, suốt ngày tôn chủ tôn chủ tôn chủ, đến cả Tằng Tử Lương trời sinh tính vô tâm đều đau lòng tới sắp thở không nổi.
Nhưng bọn họ không dám vọng động, không dám phá hủy lòng nhân ái tôn chủ dành cho bọn họ!
Thẩm Thanh Huyền suy nghĩ xong, quyết định cứ thử xem sao, coi coi nếu chỉ ''cùng uống'' thì có hoàn thành hay không.
Cố Kiến Thâm lại rót rượu giúp y, Thẩm Thanh Huyền nói: ''Bệ hạ không uống à?''
Cố Kiến Thâm dừng động tác.
Thẩm Thanh Huyền đụng vào ly rượu của hắn: ''Rượu ngon như vậy, hay là cùng nhau uống.''
Cố Kiến Thâm liền tự rót cho mình một cốc, giơ lên nói: ''Đã là ý của tôn chủ, vậy Cố mỗ cung kính không bằng tuân mệnh.''
Dứt lời, hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, bọ dáng phong lưu tùy ý, trong lúc lơ đãng ống tay áo trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn nhưng rắn chắc, rất bắt mắt.
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười rót rượu cho hắn: ''Bệ hạ sảng khoái.''
Cố Kiến Thâm khẽ cười một tiếng, uống tiếp ly thứ hai.
Bây giờ đến phiên trái tim nhóm Tâm Vực rỉ máu.
Thẩm bạch liên này thật sự khinh người quá đáng! Không những bắt bệ hạ rót rượu còn muốn bệ hạ bồi rượu! Một kẻ phụ họa Thiên Đạo như y sao dám kiêu ngạo đắc ý như thế!
Thẩm Thanh Huyền một ly, Cố Kiến Thâm một ly, trong lúc ăn uống linh đình không biết bọn họ đã uống bao nhiêu bình.
Dưới đài, hai nhóm người hai bên chỉ có thể đau lòng rồi lại đau lòng, từ từ cũng có ''người thông minh'' quay về thực tại.
Ví dụ như phía Thiên Đạo có bạn ''Tằng thông minh" biết dùng thiên lý truyền âm bàn bạc...
Giải thích một chút, loại thuật pháp như thiên lý truyền âm vốn không thể qua mặt các vị lão đại. Nếu Thẩm Thanh Huyền muốn nghe, Tằng Tử Lương và đám Diệp Trạm nói gì y đều biết hết.
Nhưng bình thường y sẽ không nghe, đây là thuật pháp chủ động chứ không phải bị động, dẫu sao tu sĩ trên đời này nhiều lắm, nếu ai thiên lý truyền âm lão đại cũng nghe thấy, chỉ sợ sẽ mệt chết. Cho nên nếu không phải chuyện gì đặc biệt, Thẩm Thanh Huyền cũng không tham gia vào mấy vụ bàn bạc nhỏ lẻ của bọn họ.
Tuy nhiên Cố Kiến Thâm lại không cách nào nghe được đám người Tằng Tử Lương nói chuyện, bởi vì có Thẩm Thanh Huyền ở đây, y sẽ giúp người nhà mình tạo lá chắn, ngăn cản ngoại vật.
Cũng giống như thế, Thẩm Thanh Huyền không nghe được nhóm Tâm Vực nói gì, Cố Kiến Thâm đã nhanh nhẹn tạo kết giới cho bọn họ.
Vậy nên, mọi người bên dưới rất rôm rả thuận lợi chuyện trò bàn bạc.
Tằng Tử Lương: ''Tôn chủ chắc chắn đang đọ sức với tên ma đế kia!''
Diệp Trạm tức giận: ''Đọ sức cái gì? Rõ ràng người đang phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục!''
Tằng Tử Lương đáp: ''Ngươi sai rồi! Tôn chủ là người thế nào? Tuy e ngại an nguy của chúng ta, không đấu chính diện với tên ma đế kia, nhưng so đấu tửu lượng không phải một cách để dò xét tu vi ư?''
Trình Tĩnh thâm trầm hưởng ứng: ''Có lý.''
Tu sĩ uống rượu tất nhiên khác phàm nhân. Tu sĩ ủ linh khí trong rượu, khiến rượu này nặng hơn rất nhiều lần dưới phàm trần.
Tu vi càng cao tửu lượng càng tốt, đạo lý này ai cũng hiểu, cho nên tuy trên đài không có mùi khói thuốc súng, nhưng trận chiến giữa Liên Hoa tôn chủ và Cửu Uyên đế tôn đã bắt đầu khai hỏa!
Người nào say trước, người đó liền thua!
Dù không đổ máu, nhưng chỉ cần phân định được thắng bại liền rõ ai mạnh hơn ai!
Tằng Tử Lương nói lời này, nhóm Thiên Đạo tất cả đều tin!
Thiên Đạo bên này có người thông minh, Tâm Vực bên kia tất nhiên cũng phải có. Phương hướng suy đoán còn lạ thường nhất trí, nhận định bệ hạ nhà mình là đang mượn rượu gây chuyện, vì tôn nghiêm Tâm Vực muốn đánh một trận toàn lực.
Nghĩ tới những điều này, hai bên cùng nhiệt huyết sôi trào, lửa cháy bừng bừng.
Cũng không rõ ai bắt đầu trước, tóm lại có người khiêu khích một ly, bên đối diện lập tức ứng chiến.
Không thể để tôn chủ / bệ hạ nhà mình một mình chiến đấu hăng hái, bọn họ cũng muốn gia nhập tiền tuyến! ''Thần tiên đánh nhau'' bọn họ không chen vào được, nhưng binh tôm tướng tép vẫn có thể dọn dẹp một chút.
Diệp Trạm đã sớm tích một bụng lửa giận, có người tới khiêu khích, hắn tất nhiên không nhường, dẫn đầu uống đáp trả, dáng điệu nhuệ khí hừng hực, xem xem ai vào Tử Ngọ Quan (chết) trước!
Kiếm Liên lập tức ứng chiến, thân là thủ tịch hộ pháp của cung Duy Tâm, hắn thật đúng là không biết chữ thua viết như thế nào!
Trên điện, hai vị lão đại ''làm chính sự'', dưới điện, thế lực hai phe cũng bắt đầu đấu võ so tài.
Trong lúc nhất thời, thật sự có không khí luận đạo tóe lửa...
Luận ba ngày ba đêm, Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm một chút dáng vẻ say cũng không có, nhưng người phía dưới đều đã gục hết.
Từ chiến tích tới xem, khó phân thắng bại, cuối cùng ai cũng quỳ rạp trên đất, nửa cân cười không nổi tám lạng.
Thẩm Thanh Huyền nhìn ngọc giản thở dài, biết không say không được. Nhưng say sao đây.... Say thế nào?
Cố Kiến Thâm lên tiếng: ''Tôn chủ tửu lượng cao.''
Thẩm Thanh Huyền đáp: ''Tửu lượng cao cũng không phải chuyện tốt.'' Giống như bây giờ, muốn say cũng không say nổi.
Cố Kiến Thâm ý vị thâm trường hỏi: ''Tôn chủ muốn say?''
Thẩm Thanh Huyền hỏi ngược lại hắn: ''Bệ hạ muốn không?''
Cố Kiến Thâm nói: ''Gặp được tri kỷ, có thể cùng say là một loại chuyệt tốt đẹp.''
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười nhìn hắn: ''Tri kỷ?''
Cố Kiến Thâm hỏi: ''Sư thúc?''
''Thôi.'' Thẩm Thanh Huyền nhẹ giọng đáp: ''Cứ là tri kỷ đi.''
Lời hai người nói đều có hàm ý cả. Đúng là lấy cảnh giới của bọn họ, muốn say không phải chuyện dễ dàng, nhưng cũng không phải không thể. Tu vi cao có thể áp chế men rượu, tuy nhiên nếu ép tu vi, linh tửu (rượu thiêng / rượu tiên) này vẫn có thể khiến người lung lay dục tiên.
Chỉ là chuyện ép tu vi trở thành một vấn đề rất nghiêm trọng. Ai ép trước? Ép thế nào? Sao phải ép? Ép xong thì sao? Thẩm Thanh Huyền là vì ngọc giản, còn Cố Kiến Thâm là vì cái gì? Thẩm Thanh Huyền say thật, Cố Kiến Thâm sẽ làm gì?
Lòng muông dạ thú, rõ như ban ngày.
Cho nên Thẩm Thanh Huyền không thể uống say, say thật, đừng nói tu sửa thang trời, tên ác lang Tâm Vực này sẽ ăn y trước.
Hai người chỉ có thể nói qua lại mấy lời khách sáo.
Buồn cười ở chỗ, thật ra cả hai đều muốn say. Đáng tiếc, không có tín nhiệm, chưa thể đạt tới trình độ tri kỷ cùng uống cùng say.
Uống nữa cũng phải ý hay, đám người phía dưới đã luận đạo tới chuyện đi ngủ, còn tiếp tục cũng quá bất cận nhân tình (không hợp tình hợp lý). Cứ thế giải tán? Tất nhiên không được. Ngọc giản cho Thẩm Thanh Huyền bốn nhiệm vụ, y mới hoàn thành cái đầu tiên.
Cái cuối, ''không được nổi sát tâm'' tạm thời bỏ qua, cái thứ hai hiện tại không thể hoàn thành, vậy chỉ còn cái thứ ba... cùng Cố Kiến Thâm du ngoạn Vọng Tẫn Tinh Hải, có lẽ có thể thử xem sao?
Giống như thần giao cách cảm, Thẩm Thanh Huyền buông ly rượu, Cố Kiến Thâm cũng buông theo.
Thẩm Thanh Huyền đề nghị: ''Đi ra ngoài một chút?''
Cố Kiến Thâm đồng ý: "Được.''
Mặc dù không thích nghịch đồ duy tâm đạo, nhưng ở lần luận đạo này thấy hắn biết thức thời như vậy, cái không thích trong lòng Thẩm Thanh Huyền phai nhạt đi một tí.
Cùng uống cùng say khó, du ngoạn Vọng Tẫn Tinh Hải cũng không phải chuyện đơn giản.
Đầu tiên... du ngoạn không thành vấn đề, quan trọng là Vọng Tẫn Tinh Hải vô cùng rộng lớn, biết bơi biết ngắm tới chừng nào?
Hơn nữa du cái nào trước?
Tinh Hải nghiêng về Thiên Đạo, Vọng Tẫn lệ thuộc Tâm Vực, Thẩm Thanh Huyền không bố trí cặm bẫy ở Tinh Hải, còn Cố Kiến Thâm thì sao? Thẩm Thanh Huyền không thể không đề phòng.
Hai người đứng trên đường ranh giới, Cố Kiến Thâm thoải mái lạ thường: "Đi Tinh Hải trước đi."
Thẩm Thanh Huyền liếc mắt nhìn hắn: ''Bệ hạ..."
Cố Kiến Thâm cũng nhìn lại y: "Hửm?"
Con ngươi nhạt màu của Thẩm Thanh Huyền tràn đầy thâm ý: "Ngài không sợ ẩn sâu dưới Tinh Hải xanh thẳm này cất giấu ám tiễn?"
Cố Kiến Thâm thẳng thừng hỏi ngược lại: "Tôn chủ muốn đưa ta vào chỗ chết sao?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét