Chương 5
Edit: Tu Tu
Cố Kiến Thâm thẳng thừng hỏi ngược lại: "Tôn chủ muốn đưa ta vào chỗ chết sao?"
Trước kia Thẩm Thanh Huyền muốn, còn bây giờ... Y vẫn muốn, nhưng hàng chữ thứ tư trên ngọc giản "Thứ tư, không được có sát tâm với Cố Kiến Thâm" còn đang hiển hiện ở đó. Muốn cũng chỉ là muốn, Thẩm Thanh Huyền tạm thời sẽ không thương tổn Cố Kiến Thâm.
Y câu môi, tươi cười tễ nguyệt thanh phong (nụ cười yên tĩnh, xinh đẹp): “Chỉ nguyện bệ hạ vạn thọ vô cương.”
Thật ra lời này có chút ý xấu, tuy chúc vạn thọ vô cương ở phàm trần là ý tốt, nhưng đối với giới Tu Chân... chúc ngươi sống đến 60 tuổi -- không cần chúc, cũng sống được đến 60 tuổi có được không!
Cố Kiến Thâm không so đo, ngược lại còn rất vui vẻ: "Ta tin ngài."
Tương đối dễ dàng thỏa mãn, ý trong lời nói giống như chỉ cần giờ phút này Thẩm Thanh Huyền không có sát tâm, hắn liền rất hạnh phúc.
Thẩm Thanh Huyền không khỏi liếc hắn nhiều hơn một lần.
Nghe đồn vị đế tôn Tâm Vực này hành sự tàn nhẫn, tác phong phóng túng, để đạt được mục đích không từ thủ đoạn, là kẻ ngoan tuyệt lãnh tình... Hiện tại hắn diễn rất khá, giống như đóa đào mỹ lệ giáng ngàn cánh hoa, lúc mỉm cười hoa rơi như mưa, đáp đất một cách nghệ thuật.
Thẩm Thanh Huyền cảm thấy có chút cảnh đẹp ý vui, y vươn tay: "Mời."
Nếu Cố Kiến Thâm "tin" y, vậy cứ đi Tinh Hải trước.
Thật không biết vị đế tôn này là sớm có chuẩn bị hay quả thực tin y, một chút xíu do dự cũng không có mà bước vào Tinh Hải.
Ngay khi hắn bước vào, mặt biển xanh thẳm tựa hồ bị lây dính sắc đỏ, hai màu sắc đối lập va chạm nhau phá tan sự yên ả, mang theo một loại xinh đẹp khác lạ.
Cố Kiến Thâm nhìn về phía Thẩm Thanh Huyền: “Tôn chủ?”
Thẩm Thanh Huyền hoàn hồn, y thả chậm tốc độ nhẹ nhàng nói: “Phù dung bất cập, thủy điện yên dật.”
Cố Kiến Thâm khựng người.
Buồn thay đám Tâm Vực không ở đây, nếu không bọn họ lại muốn nổ thành pháo hoa.
Thẩm bạch liên này vậy mà dám hết lần này đến lần khác vũ nhục đế tôn!
Cố Kiến Thâm không chỉ đơn thuần là một người đàn ông bình thường, mà là một người đàn ông thành tựu long trời lở đất, làm điên đảo Tâm Vực. Nhưng Thẩm Thanh Huyền lại suốt ngày so sánh hắn với phụ nữ, nhịn sao nổi? Dùng tay xé y cũng không đủ hả giận!
Nói xong, Thẩm Thanh Huyền cũng có chút hối hận, y vội tiếp lời: "Xin lỗi, là ta mạo phạm."
Cố Kiến Thâm khẽ nhếch môi mỏng, không hề giận dữ: "Đâu ra mạo phạm? Có thể khiến tôn chủ vui vẻ là may mắn của Cố mỗ."
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, mở lời đề nghị: "Đi thôi, ta mang bệ hạ đi ngắm xung quanh."
Tinh Hải là một nơi vô cùng kỳ diệu, nói biển không phải biển, nói trời không phải trời. Toàn bộ mặt ngoài màu lam nhạt là một vùng khoáng vật chất trân quý, ở trạng thái lỏng, người tu vi thấp đi vào sẽ bị cắn nuốt, hòa thành một thể với khoáng vật.
Tất nhiên mấy chuyện như thế đối với Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm mà nói thì không có gì đáng lo.
Tinh Hải không nơi cư trú, cũng không có linh vật sống, trống trải hoang vắng, mỹ lệ thì mỹ lệ nhưng lại thanh lãnh đến rợn người.
Hai người đi cùng nhau cũng không nói chuyện nhiều. Có lẽ trong lòng mỗi người đều mang tâm sự riêng, mải suy nghĩ tới nỗi quên béng người bên cạnh.
Thẩm Thanh Huyền xem chữ trên ngọc giản trong đầu, cảm thấy hẳn là không đến mức phải đi hết Tinh Hải. Cái gọi là đồng du (cùng nhau du ngoạn), mấu chốt ở chữ du. Chữ du này và du khắp (đi xem hết khắp các ngõ ngách) khác nhau rất lớn. Chỉ cần lượn qua lượn lại, ngắm nghía vài vòng là đủ hoàn thành.
Sau khi kết thúc một vòng, Thẩm Thanh Huyền lên tiếng: "Tinh Hải vắng lặng, không bằng tới Vọng Tẫn nhìn thử?"
Cố Kiến Thâm đáp: "Tuy vắng lặng nhưng được cùng tôn chủ đồng du, thú vị vô cùng, thật muốn đi khắp Tinh Hải."
Lời khách sáo này nói nghe rất bùi tai, nhưng Thẩm Thanh Huyền không để ý lắm.
Ra Tinh Hải chính là Vọng Tẫn. Vọng Tẫn không khác Tinh Hải là bao, màu đen thâm của nó cũng là một loại khoáng vật chất.
Hai người bên nhau, đứng ở chính giữa, trăm triệu năm qua không ai nhường ai, ngẫm lại cũng thú vị.
Tinh Hải sạch sẽ, Vọng Tẫn sâu sắc. Nhưng thật ra đều giống nhau, sau khi bước lên đều muốn cắn nuốt người ta.
Thẩm Thanh Huyền không tin Cố Kiến Thâm, nhưng y cũng không ngại Vọng Tẫn có mai phục, thứ xiềng xích trói được y còn chưa tồn tại.
Y vừa bước lên Vọng Tẫn, cổ tay đã bị nắm. Thẩm Thanh Huyền hơi giật mình, quay đầu nhìn Cố Kiến Thâm. Cố Kiến Thâm đặt ngón trỏ bên môi, nhỏ giọng nói: "Tôn chủ đợi một lát."
Hắn vừa nói xong, ánh ban mai đỏ rực đột nhiên nâng lên, giống như mang đến ban ngày cho đêm tối vô tận, hào quang chói mắt, tạo thành cực quang vô cùng mỹ lệ.
Thẩm Thanh Huyền chưa kịp bị quang cảnh này mê hoặc thì y đã thấy màu vàng kia, màu vàng nổi trong sắc đỏ.
Tiếng rồng ngâm rung trời, mắt rồng vàng thâm trầm tựa biển, nó khoe khoang vung móng vuốt sắc nhọn, tư thế cường đại.
Thần thú bậc này, quả là thách thứ lá gan người ta.
Sắc mặt Thẩm Thanh Huyền không đổi, chỉ là đôi mắt thanh đạm đã sáng lên.
Y thích loại sắc đẹp này. Sáng rực... vàng kim và đỏ tươi đều là màu y yêu.
Cố Kiến Thâm nói: "Không thể đi hết Tinh Hải, nhưng có thể đi hết Vọng Tẫn."
Hắn hơi dùng sức, mang Thẩm Thanh Huyền nhảy lên kim long. Kim long kiêu ngạo ương ngạnh đứng trước Cố Kiến Thâm lại rất ngoan ngoãn, còn phát ra tiếng ùng ục lấy lòng.
Cố Kiến Thâm không quan tâm nó, chỉ chăm chú nhìn Thẩm Thanh Huyền. Y đang nhẹ nhàng chạm vào vảy rồng màu vàng kim.
Cố Kiến Thâm hỏi: "Thích không?"
Thẩm Thanh Huyền đáp: "Vô cùng xinh đẹp."
Cố Kiến Thâm nói: "Đáng tiếc rồng không thể vào Tinh Hải."
Thẩm Thanh Huyền tiếp: "Ừ, đáng tiếc."
Cố Kiến Thâm hàm ý sâu xa nói: "Tôn chủ có thể thường xuyên tới Vọng Tẫn."
Thẩm Thanh Huyền thu tay, cười không tỏ ý kiến. Cố Kiến Thâm cũng không nói thêm, vươn tay, một bàn ngọc hai tấm nệm xuất hiện trên lưng rồng.
"Tôn chủ, mời."
Thẩm Thanh Huyền ngồi xuống nói: “Làm phiền bệ hạ lo lắng.”
Cố Kiến Thâm đáp: “Không có gì.”
Trên bàn ngọc có bình rượu ngon màu đỏ tươi và đủ loại trái cây màu cam vàng, đặc biệt đáng chú ý. Thẩm Thanh Huyền cũng không khách khí, y cầm lên một quả, tinh tế mà nhìn ánh sáng lưu chuyển trên mình quả.
Cố Kiến Thâm lên tiếng: "Đặc sản Tâm Vực, quả cam.''
Thật ra trái cây này ăn không ngon lắm, chỉ được cái nhìn đẹp mắt, đặc biệt sáng, giống như một đám mặt trời nhỏ. Điều đó đã hoàn toàn chọc trúng Thẩm Thanh Huyền, y nhìn chúng nó không rời mắt.
Cố Kiến Thâm im lặng cười, không nói gì.
Tốc độ kim long rất nhanh mà lại vững chắc, ngồi trên lưng rồng giống như đứng trên mặt đất, không lắc lư nghiêng ngả.
Cố Kiến Thâm có ý tốt nói vài câu giới thiệu đặc sắc Tâm Vực, nhưng Thẩm Thanh Huyền không để ý hắn, y vẫn nhìn chằm chằm đám ''mặt trời nhỏ'' kia.
Lần này là thực sự đi khắp, kim long bay một vòng hết Vọng Tẫn.
Lần thứ hai trở lại vị trí ban đầu, Thẩm Thanh Huyền mới phát hiện mình đánh giá sai hai chữ đồng du này. Xem ra du ở đây là viết tắt của du khắp (phải đi hết).
Hai bên đều lượn một vòng, kết quả nhiệm vụ không hoàn thành.
Lại mời Cố Kiến Thâm đi một chuyến Tinh Hải? Còn phải đi khắp?
Thẩm Thanh Huyền có chút không mở miệng được.
Nhưng không mở được cũng phải mở, đâu thể nào hẹn nhau lần khác, kì quá rồi.
Thẩm Thanh Huyền sắp xếp lại từ ngữ nói: "Thành ý của bệ hạ khiến tại hạ xấu hổ, không bằng chúng ta du ngoạn Tinh Hải thêm lần nữa? Lần này ta...''
Y còn chưa nói xong đã dừng lại.
Hai người cùng lúc quay đầu, nhìn nơi tổ chức luận đạo.
Cố Kiến Thâm nói: ''Xem ra chúng ta phải quay về một chuyến thôi.''
Thẩm Thanh Huyền không biết phải làm gì khác hơn.
Trong đại điện luận đạo, đệ tử Thiên Đạo và Tâm Vực đánh nhau rồi!
Nguyên nhân?
Hai bên tỉnh rượu liền phát hiện không thấy lão đại nhà mình đâu!
Lời tác giả:
Thiên Đạo & Tâm Vực: Ngủ một giấc tỉnh dậy, lão đại đã bị bắt đi! Mộng bức!
Chương 6
Edit: Tu Tu
Trong đại điện luận đạo, cảnh tượng vô cùng đồ sộ!
Rơi vào trong mắt tu sĩ bình thường, đoán chừng sẽ bị dọa sợ chân mềm nhũn trợn mắt há mồm.
Dù sao cũng là đại chiến giữa sáu phái Thiên Đạo và đại tướng Tâm Vực, quy mô có thể so với chiến tranh thế giới. Đặc biệt là chưởng môn sáu phái còn chuẩn bị trước thần binh lợi khí, linh thú dị bảo... khiến trận chiến càng thêm khốc liệt.
Tâm Vực nhìn đoán: Giỏi, quả nhiên các người tới đây là để đánh nhau, gia sản cũng mang theo!
Thiên Đạo suy nghĩ: Tôn chủ nhà ta chịu uất ức, bây giờ liền đòi gấp trăm ngàn lần từ trên người các ngươi.
Trong phút chốc, hai bên đã đánh nhau túi bụi, ai ai cũng lửa giận phừng phừng, liều mạng muốn giết chết đối phương. Thoạt nhìn không khác gì trò đùa, còn nguyên nhân gây chiến thì nhảm thôi rồi.
Đang đánh hăng say đột nhiên... oành một tiếng!
Đại điện nổ tan tành mây khói!
Tất cả mọi người cùng khựng lại, giống như hình ảnh bị dừng, mặc kệ một giây trước làm gì, giờ đều không cử động được.
Bọn họ đồng thời quay đầu, thấy hai bóng dáng đứng ngoài điện. Bạch y thắng tuyết, đỏ thẫm ánh thiên, hai người đứng đó, thuyết minh thứ sức mạnh cường đại nhất.
''Nháo cái gì?'' Thẩm Thanh Huyền nói rất nhẹ nhưng lại vang lên trong trái tim toàn bộ Thiên Đạo.
''Hư hỏng.'' Giọng nói trầm thấp của Cố Kiến Thâm bao phủ trong đầu toàn bộ người Tâm Vực.
Răn xong đồ môn, hai vị đại lão nhìn nhau, trăm miệng một lời: ''Chê cười.''
Thiên Đạo + Tâm Vực: ''!!!''
Thẩm Thanh Huyền vươn tay, đại điện vừa mới bị Cố Kiến Thâm hủy diệt trong nháy mắt khôi phục dáng vẻ ban đầu, ngay cả tu sĩ bị thương chảy máu đứt tay đứt chân cũng khôi phục như cũ, hoàn mỹ tới độ làm người ta lầm tưởng không có chuyện gì xảy ra.
Mắt đỏ của Cố Kiến Thâm đậm hơn: ''Thuật pháp của tôn chủ quả tinh diệu.''
Thẩm Thanh Huyền khiêm tốn: ''Chút tài mọn.''
Chỉ là ''chút'', mấy chục tòa thành bị đánh đổ còn khôi phục được chứ nói gì một đại điện cỏn con, thật là ''tài mọn''.
Cố Kiến Thâm búng tay một cái, những người bị định trụ đã có thể cử động.
Hai người trở lại, đám đệ tử / thuộc hạ đều thành thật hơn. Bọn họ không phải thành thật thật, mà là bị dọa sợ, tim đập thình thịch.
Tuy cả ngày mắng Thẩm bạch liên này Thẩm bạch liên nọ, nhưng cũng phải thừa nhận, Thẩm bạch liên này mạnh... còn quá cmn mạnh, phục thuật lúc nãy hoàn toàn không giống thuật pháp phàm thế nên có.
Thiên Đạo cũng có xúc động của riêng mình, tôn chủ nhà mình mạnh thế nào bọn họ đều biết, nhưng định thân thuật của tên ma đế kia tôn chủ vậy mà không cởi bỏ được... Thế gian này còn tồn tại thuật pháp tôn chủ không giải được! Bởi vì mù quáng sùng bái Thẩm Thanh Huyền nên bọn họ cảm nhận được sự cường đại đáng sợ của Cố Kiến Thâm.
Thẩm Thanh Huyền còn đang thương nhớ chuyền đồng du (cùng nhau du ngoạn), thu phục đám đồ tôn đồ đồ tôn xong, y quay qua nhìn Cố Kiến Thâm: ''Vừa nãy định quay lại Tinh Hải, còn chỗ hay muốn cho bệ hạ xem, liệu có thể tiếp tục mời bệ hạ đồng du không?''
Cố Kiến Thâm ăn ý phối hợp.
Hai người cùng nhau rời đi, để lại đám quần chúng thừ người, não chưa kịp load.
Tình huống gì đây? Sao lại thế này? Có bạn trẻ nào tốt bụng tới giải thích hộ cái!
Tằng Tử Lương thâm trầm truyền âm: "Đuổi theo! Tôn chủ là muốn mượn cơ hội chính tay đâm cuồng đồ!''
Mượn có đồng du, đem người lừa tới Tinh Hải liền có một đống cơ hội phân rõ thắng bại!
Loạn Ưng - người thông minh của Tâm Vực cũng đang truyền âm: ''Không hay rồi! Thẩm bạch liên khẳng định có âm mưu, chúng ta mau đuổi theo!''
Một đám tửu quỷ (say rượu, nát rượu) cứ thế não động mà đuổi theo.
Thật ra bọn họ say rượu còn tốt hơn, tới bên ngoài xong ngoại trừ bị chói mù mắt cũng không còn chuyện gì làm.
Lần này đồng du Tinh Hải, Thẩm Thanh Huyền vô cùng có thành ý, y làm thủ quyết. Tiếng chim hót trong vắt vang lên tự chân trời, một con bạch hạc to lớn che khuất cả bầu trời chậm rãi đáp xuống. Ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên cánh chim trắng muốt như sợi tuyết đầu mùa, tạo thành hình ảnh rung động lòng người.
Đám đệ tử một đường chạy thục mạng tới đều trợn tròn mắt.
Đây là tiên giá (xe kéo / kiệu / vật cưỡi tiên) của tôn chủ!
Tên ma tu bỉ ổi kia sao xứng cưỡi chung tọa giá với tôn chủ!
Đám người Diệp Trạm lại đau lòng đến sắp hít thở không thông! Mà chuyện khiến người ta chính thức tắt thở còn ở phía sau...
Thẩm Thanh Huyền vậy mà vươn tay với Cố Kiến Thâm: ''Bệ hạ, tới.''
Ống tay áo trắng tuyết, ngón tay thon dài, mỗi đầu ngón tay đều đẹp giống như mỹ ngọc ôn nhuyễn (mềm ấm). Cố Kiến Thâm nhìn trong chốc lát mới cầm tay y, bàn tay còn nhỏ nhắn mềm mại hơn so với tưởng tượng, dù rằng mang theo hơi lạnh lại khó hiểu khiến lồng ngực người ta nóng lên.
Thẩm Thanh Huyền...
Người đứng đầu thiên hạ, đệ nhất mỹ nhân.
Cố Kiến Thâm rũ mắt, che đi sắc đỏ chợt lóe dưới đáy mắt.
Thật ra Thẩm Thanh Huyền cố ý cầm tay Cố Kiến Thâm mang hắn lên tiên hạc để kiểm chứng một chuyện. Suy nghĩ kĩ một chút, du Tinh Hải và du Vọng Tẫn không chỉ khác nhau ở chỗ du khắp hay không khắp, hết hay không hết; mà còn ở chỗ Cố Kiến Thâm từng cầm cổ tay y, đưa y lên lưng kim long. Vì phòng ngừa sai sót, Thẩm Thanh Huyền cũng nắm tay Cố Kiến Thâm...
Giống như những gì y đoán, không cần du khắp Tinh Hải, hàng chữ ''Thứ ba, cùng Cố Kiến Thâm du ngoạn Vọng Tẫn Tinh Hải'' trên ngọc giản đã biến thành màu xám nhạt.
Hoàn thành!
Xem ra điều kiện không phải là du khắp mà là nắm tay.
Hừ, ngọc giản rác rưởi.
Ngọc giản tốt bị oan ức nhưng không dám nói ra.
Mặc dù hoàn thành nhiệm vụ, nhưng dù sao người cũng đã mời lên, không du khắp Tinh Hải thì coi bộ không ổn lắm... Vì vậy Thẩm Thanh Huyền cố chiêu đãi Cố Kiến Thâm qua loa một chút.
Cố Kiến Thâm thân thiện gợi chuyện giúp quãng đường hai người đi không quá nhàm chán, vừa nói vừa cười lượn một vòng, sau khi trở về có thể nhặt được một đống cằm rớt dưới đất.
Thiên Đạo: Không, không đánh nhau?
Tâm Vực: Không, không có bẫy?
Thiên Đạo + Tâm Vực: Thực sự cùng nhau du ngoạn Tinh Hải? Còn... còn nắm tay?
Không... không thể nào... chắc chắn bọn họ còn đang say trong giấc mộng hoàng lương*!
*Giấc mộng hoàng lương; giấc mộng kê vàng (trong truyện "Chẩm Trung Ký" thời Đường kể chuyện một chàng trai gặp một đạo sĩ trong một quán trọ. Đạo sĩ cho chàng trai một chiếc gối bảo ngủ đi. Bấy giờ chủ quán đang nấu một nồi cơm kê vàng, chàng trai nằm mộng thấy mình được làm quan, hưởng phú quý, nhưng khi tỉnh dậy, cơm kê vàng vẫn chưa chín, sau ví với sự vỡ mộng)
Luận đạo lần này kết thúc như vậy đấy. Mọi người rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh, thực sự bình tĩnh rời đi mỗi người một nẻo.
Thẩm Thanh Huyền khá hài lòng, bốn nhiệm vụ hoàn thành hai, thang trời nhiều thêm hai nấc thang, mặc dù còn cách thành công xa lắm nhưng chỉ cần có hy vọng là đủ, cứ từ từ mà làm. Cái gọi là nhẫn nãi ấy mà, sống lâu ai cũng có.
Thẩm Thanh Huyền liếc hàng chữ thứ tư...
Thật ra cái này dễ thôi, y gắng thu liễm sát tâm với Cố Kiến Thâm là xong, thang trời lại thêm một nấc thang. Nhưng y thu không được, y vẫn vô cùng nghiêm túc muốn giết hắn.
Nhiệm vụ hiện tại có liên quan đến Cố Kiến Thâm nên không thể động hắn, nhưng chờ nhiệm vụ đổi đối tượng, thì có thể thuận lý thành chương diệt trừ hắn.
Những việc ma đế Tâm Vực đã làm, đủ để hắn chết mấy trăm lần.
Chỉ đáng tiếc... khi thiếu đi sự sống, đôi mắt đỏ kia sẽ không còn đẹp như vậy nữa.
Nghĩ sang chuyện khác Thẩm Thanh Huyền lại bình thường trở lại, Cố Kiến Thâm chết, kim long liền có thể đổi chủ. Con rồng ánh vàng rực rỡ ấy, y trộm nuôi chắc cũng không sao.
Y vừa mới nghĩ xong chuyện này, mới phát hiện ngọc giản đang ''run bần bật''.
Nói run bần bật là nói qua, chẳng qua là nó chớp lóe ánh sáng giống như một con côn trùng nhỏ đáng thương nhìn thấy mãnh thú.
Thẩm Thanh Huyền ngoài mặt tỏ vẻ thánh thiện tinh khiết, nhưng trong lòng lại là cảnh tượng khác: Quả nhiên nên nhân lúc cùng uống cùng say làm chút chuyện. Chẳng hạn chuốc say hắn, thừa lúc hắn mất cảnh giác...
Tần suất ngọc giản lập lòe ngày một cao, chốc lát sau đã hiện chữ.
''Thứ năm, khen đôi mắt Cố Kiến Thâm.''
''Bổ sung: Không được ít hơn ba câu.''
''Thứ sáu, nói với Cố Kiến Thâm là muốn kim long.;
''Bổ sung: Có thể coi như tài sản chung.''
Thẩm Thanh Huyền: ''...''
Ánh sáng ngọc giản mỗi lúc một yếu, trước khi tắt hiện thêm một dòng: ''Thứ bảy, năm ngày sau tới bí cảnh Nguyệt Lạc.''
Lời tác giả:
Ờm... mấy chương đầu còn hơi ba chấm chút.
Mặc dù truyện khẳng định ngọt ngào, nhưng đừng nghĩ hai nhân vật chính đơn thuần, hai vị đại lão đều không phải dạng vừa đâu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét