Chương 1
Edit: Tu Tu
Ở giới Tu Chân, không ai không biết Liên Hoa tôn chủ. Thứ nhất, y là đệ tử thân truyền của Tam Thánh người người sùng bái; thứ hai, trong sáu đại môn phái Tu Chân giới đâu đâu cũng có đồ tôn đồ đồ tôn của y. Kể cả người hầu của y - một tên quét sân nho nhỏ giờ cũng đã khai tông lập phái, lừng lẫy cố thủ một phương. Chỉ cần có chút quen biết với Liên Hoa tôn chủ, thì dù là tiểu miêu tiểu cẩu cuối cùng cũng tạo hóa phi phàm, có thể nhập đạo.
Đủ để thấy vị tôn chủ này là tồn tại cỡ nào chí cao vô thượng.
Nhưng hiện giờ, vị Liên Hoa tôn chủ - người chỉ cần động nhẹ ngón tay đã khiến tam giới rung chuyển lại đang lâm vào bế tắc, buồn thương sầu khổ.
Bế quan trăm năm, chạm đáy Thiên Đạo, vốn tưởng con đường phi thăng đang mở ra trước mắt, nào ngờ tưởng tượng và thực tế lại khác xa nhau…
Mây mù che lấp màu trời, thang trời sụp đổ hóa thành sao rơi rụng tứ phương, ánh sáng nhạt lập lòe giống như đom đóm trong rừng, suy yếu đến hoảng hốt lòng người.
Nhìn kỹ vẫn có thể thấy hình dáng thang trời, nhưng đáng tiếc mất căn cơ, không thể khôi phục. Trăm năm tới chỉ sợ không ai có thể phi thăng.
Thẩm Thanh Huyền ban đầu nghĩ là do bản thân tu đạo không thành, nào ngờ lại do đường lên tiên đạo bị sụp đổ, chặt đứt con đường phi thăng. Chỉ có thể đến đây sao?
Sau sư phụ, tới thế hệ bọn họ chỉ có thể dừng bước tại đây sao? Không riêng gì y, thang trời sụp, hậu nhân cũng chỉ có thể đến đây. Khổ tâm tu luyện cuối cùng lại rơi vào kết cục không có đường lên trời.
Nào cam tâm cho nổi?
Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt, hai tay thành quyết. Đột nhiên một đợt hoa quang chói mắt mọc lên từ giữa những đám mây, ánh sáng cực thịnh cực bóng cực sáng, dù không gió không tiếng động nhưng cảm giác như mọi vật trên thế giới được nhấc lên, tái sinh.
Ánh sáng lại lần nữa nới rộng, mang theo lực lượng ùn ùn kéo tới, giống như mặt trời ban trưa đột ngột xuất hiện giữa đêm đen, nháy mắt chiếu rọi tất cả.
Sáu trăm năm trước, Thẩm Thanh Huyền từng dùng qua thuật này một lần. Lúc ấy, hai đệ tử của y nổi lên tranh chấp, đánh nhau một mất một còn rung chuyển trời đất khiến sinh linh lầm than, thành trì hóa tro bụi.
Thẩm Thanh Huyền liền thi thuật, cứu vãn tính mạng mấy chục vạn sinh linh, khôi phục mọi thứ về lại như cũ.
Thuật pháp chữa trị cường đại như vậy dùng lên thang trời lại một chút cũng không tác dụng.
Chữa trị thang trời… quả nhiên là vọng tưởng sao?
Đang lúc Thẩm Thanh Huyền nghĩ như vậy, bỗng nhiên có thứ gì đó đỏ thẫm từ dưới vụt lên, ngay sau đó, hiển hiện giữa ánh sáng đỏ là một khối ngọc thạch trôi lơ lửng giữa đường ranh giới thang trời.
Đây là…… ngọc giản.
Thẩm Thanh Huyền đến gần, giơ tay chạm vào, một lực lượng xa lạ nhưng chứa đựng linh lực mạnh mẽ xông vào từ lòng bàn tay y.
Ánh sáng tản đi, ngọc giản mở ra, một hàng chữ chậm rãi xuất hiện: "Thiên Đạo không đường, phi thăng không lối, nếu muốn tu sửa hãy thuận theo ngọc giản."
"Tu sửa?" Thẩm Thanh Huyền nhẹ giọng thì thầm, "Có thể sửa ư?"
Giống như đáp lại lời y nói, trên ngọc giản lại hiện một hàng chữ nhỏ: "Thứ nhất, gặp Cố Kiến Thâm."
Cố Kiến Thâm?
Thẩm Thanh Huyền im lặng ngẫm nghĩ, trong đầu xuất hiện hình ảnh người đàn ông bướng bỉnh kiệt ngạo bất tuân mặc bộ trường bào đỏ thẫm.
Tâm Vực Cố Cửu Uyên à?
…
Gió rét vi vu, sương tuyết đầy trời, ẩn sâu trong trăm dặm mây trắng, Núi Vạn Tú cao ngất ngưởng tựa như chạm đỉnh trời.
Mây mù lượn lờ quanh một tòa đại điện ngụ trong núi, ngói xanh tường cao, vắng lặng u tĩnh không khác nào tiên đảo.
Đại điện mấy trăm năm không người đặt chân, hôm nay lại đặc biệt náo nhiệt. Bên ngoài vô số đệ tử khom lưng đứng, trong điện thắp lư hương, không khí thoảng thoảng mùi trà, mấy vị mặc đồ tu sĩ chia nhau ngồi hai bên.
Nam tử thanh y bên trái vỗ bàn: "Luận đạo với bọn ma tu? Ngươi điên rồi sao Lão Tứ!?"
Nam tử thanh tú sau hắn lên tiếng: "Sư huynh đừng nóng, từ từ nghe Tử Lương nói hết đã."
Tằng Tử Lương tuy là sư đệ của hai người trên, nhưng tướng mạo tuổi tác nhìn rõ ràng lớn hơn rất nhiều, tuy nhiên thần thái đủ chững chạc chín chắn, hắn nói: "Cung Duy Tâm đưa thiệp tới, mọi người nhìn xem."
Nam tử thanh y giận dữ: "Thứ ma cung đưa tới còn không trực tiếp đốt!"
Tằng Tử Lương nhìn hắn, ý vị sâu xa đáp: "Màu đỏ."
Nam tử thanh y chợt khựng lại.
Nam tử thanh tú nhận lấy thiệp, liếc nhìn xong lập tức chấn động: "Ma tôn Cửu Uyên tự tay viết?"
Tằng Tử Lương thở dài nặng nề.
Lúc này nam tử thanh y dễ nóng giận kia cũng đã tỉnh táo lại.
Trong điện im như tờ, đến nỗi nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Sáu người tuy đều xuất sư Tam Thánh, tự mình khai tông lập phái, nhưng cùng là đồ đệ của Liên Hoa tôn chủ nên quan hệ thân thiết, hễ có chuyện lớn sẽ quy tụ Núi Vạn Tú, cùng nhau nghị quyết.
Tằng Tử Lương lên tiếng trước: "Sư tôn dạo chơi tứ phương, trăm năm không thấy một lần, khó lòng xin phép. Nay thiệp đỏ đích thân ma tôn Cửu Uyên viết, không tiếp cũng phải tiếp."
Tấm thiệp trước mặt giống như củ khoai phỏng tay, đặt trên bàn ngọc không khác gì ngọn lửa nóng bỏng.
Thiên Đạo có Liên Hoa tôn chủ, Ma Tu có Cửu Uyên đế tôn.
Đừng nói sáu người bọn họ, dù Tam Thánh có ở đây, nhìn thiệp này cũng phải mặt mày ủ ê.
Đi? Đường đường Thiên Đạo chính thống, sao có thể tới đó luận đạo cùng đám ma tu chuyên trái ý trời!
Không đi? Chỉ sợ ma tôn Cửu Uyên mượn chuyện này, dấy lên một trận mưa máu gió tanh!
Nam tử thanh y - Diệp Trạm nói trước: "Các người nhát gan sợ chết, muốn đi thì cứ đi, dù sao Diệp Trạm ta đây tuyệt đối không tham dự!"
Tằng Tử Lương nói: "Sư huynh không nên hành động theo cảm tính, tên ma tôn kia tính tình quỷ quyệt, lần này lại tự tay viết thiệp, chúng ta không đi..."
Diệp Trạm cướp lời: "Muốn giết muốn chém cứ tự nhiên, Diệp mỗ ta tuyệt không lùi bước. Bắt ta phải tiếp đón ma đầu kia? Không đời nào!"
"Nói mới nhớ..." Nam tử thanh tú - Trình Tĩnh suy tư chốc lát mới nói: "... Tại sao Cố Cửu Uyên lại đưa thiệp cho chúng ta?"
"Đi đi thôi..." Một giọng nói lười biếng vang lên, nam tử dị đồng (dị = lạ; đồng = mắt) ngồi trong góc nói: "Thực lực Tâm Vực mấy năm gần đây bùng lên mạnh mẽ, chúng ta cũng nên đi cho biết người biết ta."
Diệp Trạm giễu cợt: "À, nên đi? Chắc là ngươi muốn dựa vào ma đầu kia chứ gì?!"
Nam tử dị đồng lười biếng cười một tiếng, im lặng không ý kiến.
Tằng Tử Lương nói: "Luật cũ, thiểu số theo đa số."
Nói xong, Tằng Tử Lương đi đầu biểu quyết: "Ta đi."
Nam tử dị đồng giơ tay trắng nõn: "Ta cũng đi."
Cô gái dịu dàng xinh đẹp phía bên phải gật đầu đồng ý theo.
Diệp Trạm nhìn Trình Tĩnh đứng bên cạnh.
Trình Tĩnh rũ mĩ, đắn đo một lúc mới lên tiếng: "Ta đi."
Bốn người đã đồng ý nhưng Diệp Trạm vẫn giữ vững lập trường, không nói hai lời phất tay áo rời đi.
Ngay lúc hắn ra tới cửa, một vầng sáng vụt phóng lên cao, Núi Vạn Tú trong nháy mắt long ngâm phượng hát.
Năm người còn lại trong điện bật dậy, bước nhanh về phía cửa điện.
Cảnh tượng bên ngoài xinh đẹp động lòng người!
Vốn là trời băng đất tuyết nhưng trong phút chốc vạn vật như được hồi xuân, nơi ánh sáng chạm tới giá rét ngay lập tức bị xua đi, ấm áp bao trùm, cỏ cây đón gió chập chờn, vạn hoa đua nở, cả ngọn núi như sống lại, chuyển mình đón chủ nhân trở về.
Diệp Trạm, Tằng Tử Lương, Trình Tĩnh... Sáu vị đại năng đồng loạt cúi người, hành sư môn đại lễ.
Đệ tử đứng bên ngoài chưa từng thấy qua cảnh tượng rung động thế này, bọn họ chỉ có thể ngơ ngác nhìn phía trước, tất cả tầm mắt đều bị bóng trắng kia hấp dẫn.
Giữa ánh sáng chói đến lóa mắt, bóng trắng nhạt màu lại là sự tồn tại nổi bật nhất.
Y mặc bộ xiêm y trắng bình thường nhất, búi một búi tóc bình thường nhất, chút xíu trang sức dư thừa cũng không có, chỉ dùng khí tức trong vắt, liêm khiết áp lên vạn vật.
Tim thịch một tiếng.
Sau khi lấy lại tinh thần, tất cả đồng loạt quỳ xuống.
—— Thân thể không bị khống chế, hoàn toàn là từ tâm mà ra.
Trong nháy mắt đó, trong đầu chỉ còn lại thành kính và nhụ mộ (tình yêu của trẻ nhỏ dành cho ba mẹ), lan tới toàn bộ lồng ngực, không ngôn từ nào có thể diễn tả.
Người đứng đầu Thiên Đạo - Liên Hoa tôn chủ, vị "Thần" chí cao vô thượng trong lòng tất cả tu sĩ.
"Tất cả đứng lên đi." Theo sau giọng nói thanh lãnh, một cơn gió dịu dàng cuốn tới, tất cả mọi người đều đứng dậy, đồng thời họ cảm nhận được sự tinh khiết trong cơ thể, chỗ bế tắc trước đây giờ toàn bộ thông suốt, tu vi tịnh tiến đi lên!
Một đám đệ tử vui mừng nhộn nhạo, cúi người nói cảm ơn.
Diệp Trạm tiến lên một bước, vị chưởng môn cứng nhắc nghiêm túc trong lòng chúng đệ tử giờ phút này sắc mặt kích động, môi mỏng khẽ run, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng vô cùng mềm mỏng: "Tôn chủ!"
Thẩm Thanh Huyền nhấc tay: "Vào trong."
Y đi đằng trước, sáu người còn lại lẽo đẽo theo sau, ngoan ngoãn không khác nào đệ tử ký danh mới nhập môn.
Tiểu bối bên ngoài không dám thở mạnh, ngay cả tôn nhan chưởng môn nhà mình bọn họ cũng không dám nhìn lâu, há lại dám mạo phạm vị đại nhân này!
Vào đến Càn Thính điện, Tằng Tử Lương đột nhiên nhớ ra chuyện thiệp mời của ma tôn, trong lòng chột dạ, mồ hôi bắt đầu chảy ròng ròng to bằng hạt đậu.
Không riêng gì hắn, Trình Tĩnh, nam tử dị đồng lúc trước cà lơ phất phơ và vị thiếu nữ trẻ đẹp nọ, bây giờ đều vô cùng khẩn trương, siết chặt nắm đấm.
Thiên Đạo và Tâm Vực vạn năm nay vẫn luôn không đội trời chung, tranh chấp liên miên. Ngàn năm trước, Liên Hoa tôn chủ từng trở tay diệt một bộ phận ma tu càn quấy khắp nơi, khiến Tâm Vực bị tổn thương nguyên khí nặng nề. Cung Duy Tâm liền phái ra bốn người, tu vi bốn người này có thể so với Tam Thánh, vậy mà Liên Hoa tôn chủ chỉ tùy tiện một chút đã thu phục được dễ dàng, trận chiến ấy đến nay luôn được coi là truyền thuyết của giới Tu Chân.
Liên Hoa tôn chủ đại diện cho Thiên Đạo, không thể nghi ngờ, y chắc chắn rất chán ghét Tâm Vực.
Mà tấm thiệp đỏ thẫm kia còn đặt trên bàn...
Tằng Tử Lương gấp tím cả ruột, nếu như biết hôm nay tôn chủ xuất quan, đánh chết hắn cũng không nhận thiệp!
Thẩm Thanh Huyền ngồi trong điện, tĩnh tọa nói: "Sao lại cùng nhau tụ một chỗ thế này, có chuyện gì cần bàn?"
Y không hiện thế mấy trăm năm nhưng vẫn nhớ rõ quy củ của bọn họ. Các đồ tôn đã tự lập môn phái riêng, nếu không phải chuyện gì lớn sẽ không tề tụ ở đây. Y không giấu động tĩnh mình xuất quan, nhưng cũng không báo trước, thời gian ngắn như vậy bọn họ đã ở đây đông đủ, chứng tỏ đã sớm hẹn nhau chuyện gì đó.
Sáu người không ai lên tiếng, Thẩm Thanh Huyền chuyển mắt, thấy được tấm thiệp đỏ trên bàn. Trên thiệp có ánh sáng đen lập lòe, một chữ "Tâm" rồng bay phượng múa đập vào mắt y.
Tằng Tử Lương sợ Diệp Trạm hố mình, lập tức quỳ xuống, nhanh nhảu: "Tôn chủ, đệ tử có tội!"
Hắn quỳ, bốn người Trình Tĩnh giơ tay đồng ý cũng quỳ theo.
Thẩm Thanh huyền cầm thiệp lên, mở ra xem: "Luận đạo cùng Duy Tâm tông tại Tinh Hải (biển sao)?"
Tằng Tử Lương khẩn trương đến mướt mồ hôi sau lưng, nhưng cũng chỉ có thể thừa nhận: "Vâng."
Toi rồi toi rồi... tôn chủ ghét cay ghét đắng đám ma tu, biết bọn họ định đi dự nhất định sẽ nổi trận lôi đình!
Hắn còn chưa kịp xin tạ tội, Thẩm Thanh Huyền đã hỏi trước: "Cố Kiến Thâm đi không?"
Lời tác giả:
Tằng Tử Lương: Thảm thảm, sắp bị lão đại giết thịt!
Diệp Trạm: Đám quỷ nhát gan các người, chịu chết đi!
Thẩm Thanh Huyền: Ừm... mới ra đã có thể gặp Cố Kiến Thâm, bớt chuyện.
Chương 2
Edit: Tu Tu
Nghe Thẩm Thanh Huyền nói, sáu vị đồ tôn tâm tư khác nhau.
Tằng Tử Lương: Hu hu, tôn chủ biết bọn ta định đi luận đạo với đám ma tu chắc chắn tức giận gấp đôi!
Nhóm bốn người đồng ý: Đúng đúng, chết chắc rồi.
Chỉ có Diệp Trạm - người một mực phản đối là đắc ý: Đám phế vật mấy người, chờ chịu phạt đi!
Tôn chủ hỏi, bọn họ dù sợ mấy cũng phải trả lời. Tằng Tử Lương run cầm cập nhắm mắt đáp: "Đây là thiệp... của ma tu kia."
Thẩm Thanh Huyền hỏi tiếp: "Ở chỗ nào?"
Tằng Tử Lương sợ hãi trong lòng: "Vọng Tẫn Tinh Hải."
Đó là ranh giới giữa ma tu và chính đạo, vượt qua Tinh Hải là Thiên Đạo, vượt qua Vọng Tẫn là Tâm Vực.
Thẩm Thanh Huyền liếc bọn họ một cái: "Các người nhận thiệp là định đi dự?"
Cuối cùng cũng hỏi!
Giống như lưỡi dao treo trên đỉnh đầu cuối cùng cũng rơi xuống, chém phập phập vào cổ, đau đến máu tươi dầm dề!
Nhưng việc đã đến nước này, Tằng Tử Lương chỉ có thể nói đúng sự thật.
Hắn còn chưa mở miệng, Diệp Trạm đã cướp lời: "Bọn họ định đi." Mãi mới được mách lẻo.
Đồ tôn đồ đồ tôn đã gần ngàn tuổi, trong mắt người khác là chưởng môn đại nhân nói năng thận trọng, chính khí nghiêm nghị, giờ phút này lại chẳng khác nào đám trẻ bảy tuổi. Mà trong mắt Thẩm Thanh Huyền, mấy tên đại năng này cũng không khác trẻ con là mấy.
Diệp Trạm vui rạo rực muốn tiếp tục "giơ tay mách lẻo", đáng tiếc Thẩm Thanh Huyền đã nói trước: "Đều đi?"
"Đệ tử..." Diệp Trạm đang muốn "tỏ tấm lòng son", cho thấy có đánh chết mình cũng không đi, Thẩm Thanh Huyền lại chầm chậm nói ra một câu: "Nếu đều đi, vậy ta cũng đi."
Tằng Tử Lương ngẩng phắt đầu lên: "!"
Diệp Trạm thiếu chút nữa tắt thở.
Tình huống này là sao?
Trong lòng sáu người trống đánh thùm thụp, đoán không ra thâm ý sâu xa tôn chủ đại nhân muốn truyền đạt.
Thẩm Thanh Huyền lại hỏi: "Khi nào bắt đầu?"
Tằng Tử Lương kính cẩn trả lời: "Bảy ngày sau."
Thẩm Thanh Huyền vừa lòng nói: "Được, về chuẩn bị trước đi."
Bảy ngày đối với người Tu Chân mà nói chớp mắt đã qua, giống như vài tiếng đối với người phàm.
Những đồ tôn này cũng đã là nhân vật cấp lão đại, phải quyết định mang ai đi, đi thế nào, đi rồi sự vụ trong môn phái nên giao cho ai... Nói chung chuẩn bị có hơi lâu một chút.
Tuy nhiên nhóm người Tằng Tử Lương cũng không có vẻ gì là vội vã cả.
"Chuẩn bị?" Trình Tĩnh thì thầm, "Chuẩn bị cái gì?''
Hắn nói rất nhỏ nhưng năm người còn lại đều nghe thấy.
Màu mắt Tằng Tử Lương đậm hơn, mồ hôi lạnh rơi lả tả; ánh mắt Diệp Trạm sáng lên, hắn nắm chặt tay, vô cùng kích động.
Lúc này, sáu người tự cho là mình đã hiểu ý tôn chủ đại nhân!
Diệp Trạm xúc động: ''Hãy khiến cho đám ma tu kia có đi không có về!''
Tằng Tử Lương nhắm hai mắt, từ trước đến nay hắn luôn là người cẩn trọng nhất: ''Nếu đã là ý của tôn chủ, vậy chúng ta cũng nên làm tốt công đoạn chuẩn bị.''
Thảo nào khi biết bọn họ định đi dự tiệc, tôn chủ đại nhân không tức giận; thảo nào tôn chủ đại nhân lại hỏi Cố Kiến Thâm có đi không.
Bảy ngày sau, Vọng Tẫn Tinh Hải chắc chắn sẽ là một hồi ác chiến.
Nhưng có Liên Hoa tôn chủ ở đây, bên Thiên Đạo không việc gì phải sợ, Cố Cửu Uyên có cuồng vọng thế nào đi nữa cũng đừng hòng chiếm được lợi thế từ tay tôn chủ.
Người đứng đầu Thiên Đạo.
Người đứng đầu Tâm Vực.
Trận luận đạo ở Vọng Tẫn Tinh Hải này chỉ sợ sẽ thành nơi quyết định xem ai là người đứng đầu thiên hạ.
''Cáo từ.'' Tằng Tử Lương ôm quyền, tạm biệt năm người còn lại. Năm người kia cũng vội vã, gấp rút chạy về môn phái của mình.
Bảy ngày... thật sự rất gấp rút.
Mặc dù hai vị đại nhân khai chiến, bọn họ chỉ có thể đứng nhìn, nhưng đứng nhìn thôi cũng có nguy hiểm trùng trùng! Không nói tới chuyện ra tay hỗ trợ - một chuyện vô bổ không thiết thực, việc bọn họ phải làm là dùng hết toàn lực tự bảo vệ bản thân và môn đồ của mình, tránh trường hợp bọn họ bị dư âm quét một cái bỏ mạng!
Thời gian thật quá ít!
Vô Phương tông, Tằng Tử Lương triệu tập tứ đại trưởng lão, cùng nhau đi vào mật thất lấy ra thần khí thiên cổ —— Vô Phương kiếm!
Thiên Hạc môn, Trình Tĩnh tới băng cốc vạn năm, đánh thức thần thú trấn phái đang ngủ say!
Tẩm Nguyệt tông, Mộc Dung hấp thu vô số đan dược, sau đó bế quan, thề phải đột phá bình cảnh, đạt đến tầng cuối của bí pháp!
Tượng Tinh môn...
Phàn Hải các...
Tử Ngọ quan...
Trong lúc nhất thời, sáu đại môn phái giới Tu Chân đồng loạt chấn động, rối rít đem pháp bảo giữ nhà ra xài, chỉ vì để có thể sống sót sau trận đại chiến sắp tới!
Đừng trách nhóm chưởng môn não động thái quá, thật ra so với sự vật thì suy đoán của bọn họ còn bình thường chán, bình thường trong suy nghĩ của bọn họ.
Trên núi Vạn Tú, sương mù lượn lờ giữa không trung, một đóa hoa đào nhỏ do hút mãn linh khí mà khai trí, từng cánh hóa chậm chạp giãn ra, thân thể non mềm rời khỏi cành khô, bay vào trời trong.
Càn Thính điện là nơi tập hợp của những gì tao nhã nhất và vĩ đại nhất, dù là thềm ngọc băng lãnh hay lầu các ngói xanh, tất cả đều cao thượng thoát tục. Không mỹ lệ chói mắt, lại khiến người xem tâm trạng thanh tịnh, hành sự quy củ.
Tiểu linh hoa vốn tính nghịch ngợm, nhưng lúc này cũng tỏ ra ngại ngùng dè dặt. Nó trườn mình theo dòng linh khí, cuối cùng giữa rừng u lan nhìn thấy bóng hình làm người ta thương nhớ kia.
Chỉ nhìn một bên mặt nghiêng của người cũng đủ để tiểu linh hoa ngộ ra đại đạo.
Một cơn gió lạnh thổi qua, linh hoa hóa thành tiểu đồng, quỳ gối giữa rừng hoa, giọng nói ngọt ngào đầy thành kính: "Đại nhân.''
Thẩm Thanh Huyền liếc mắt nhìn nó, đáp: ''Về sau, gọi là Túc Vũ đi.''
Tiểu đồng vui mừng dập đầu: ''Tạ đại nhân ban tên!''
Núi Vạn Tú là nơi có linh khí thuần khiết nhất, cộng thêm Thẩm Thanh Huyền là thân thể vạn linh, nên thường xuyên có linh vật khai trí đắc ngộ đại đạo.
Thẩm Thanh Huyền thấy nó là đóa đào hoa tinh, liền lấy tên này, danh ''Đào hồng phục ngậm Túc Vũ'' (đóa đào hồng ngậm lấy hạt mưa; câu này có trong tác phẩm ''Điền Viên Vui'').
Túc Vũ muốn đi tới hầu hạ, Thẩm Thanh Huyền lại xua tay nói: ''Đi ngủ ngơi đi.''
Túc Vũ lộ vẻ tiếc nuối nhưng cũng chỉ có thể lui xuống.
Nó vừa mới ngộ đạo, Thẩm Thanh Huyền sợ mình khiến nó bỏ lỡ thời gian tu luyện tốt nhất.
Tất nhiên... chủ yếu là do Thẩm Thanh Huyền đang có việc.
Tiểu đào hoa đi rồi, Thẩm Thanh Huyền tiếp tục tập trung chú ý vào ngọc giản trong tay.
Lúc đầu khi đọc ''Thứ nhất, gặp Cố Kiến Thâm'', Thẩm Thanh Huyền cũng nghĩ giống như nhóm đồ tôn, đoán là muốn chữa trị thang trời phải trừ ma vệ đạo (trừ ma tu bảo vệ thiên đạo).
Y và Cố Cửu Uyên cũng coi như quen biết đã lâu, từ thời niên thiếu khi còn ở cùng đồng môn một khoảng thời gian ngắn.
Nhưng khi đó Thẩm Thanh Thanh Huyền đã có chút thành tựu, được phép ra ngoài tu hành, còn Cố Cửu Uyên ở núi Vạn Tú hai năm sau liền bặt vô âm tín.
Thẩm Thanh Huyền nhớ rõ như vậy bởi vì sư phụ từng cảm khái một câu: ''Trời giáng chi tử, đáng tiếc nghịch tính.''
Lúc ấy Thẩm Thanh Huyền vẫn chưa để ý lắm, đợi sau khi sư phụ phi thăng, Tâm Vực qua một đêm bùng nổ sức mạnh vô biên, y mới hiểu được thâm ý câu nói ấy.
Cố Cửu Uyên có thiên tư hơn người, nhưng một mực trái ý trời. Mà núi Vạn Tú tu chính là thuận theo ý trời, hắn cứ một mực nghi đông nghi tây, tùy tâm sở dục (làm theo ý mình).
Đạo tâm bất nhất, khó có thể đại thành, vốn tưởng hắn sẽ dễ dàng ngã xuống, nào ngờ lại đi lối tắt, tỏa sáng rực rỡ trong Tâm Vực.
Sau này Thẩm Thanh Huyền không gặp lại hắn thêm lần nào nữa, nhưng tên hắn vẫn luôn khắc trong lòng y.
Lẽ nào... Thiên Đạo muốn y giết nghịch tử?
Đang nghĩ, trên ngọc giản lại nhảy ra một hàng chữ: ''Thứ hai, cùng Cố Kiến Thâm cùng uống cùng say.''
Thẩm Thanh Huyền suy tư: Nhân lúc hắn say lấy mạng hắn?
Chỉ chốc lát sau, trên ngọc giản lại có thêm chữ: ''Thứ ba, cùng Cố Kiến Thâm du ngoạn Vọng Tẫn Tinh Hải.''
Thẩm Thanh Huyền: Dìm hắn vào Tinh Hải? Một nơi an nghỉ tốt đấy chứ,
Ngọc giản không nhịn nổi nữa, văng thêm một hàng chữ: ''Thứ tư, không được có sát tâm với Cố Kiến Thâm.''
Thẩm Thanh Huyền: ''...''
Ngọc giản liền một lúc hiện nhiều chỗ như vậy, hình như bắt đầu mệt, lóe lên chút ánh sáng rồi im lìm không động đậy.
Thẩm Thanh Huyền suy nghĩ miên man: Không phải sát tâm, là thuận theo ý trời.
Lần này ngọc giản không hiện thêm chữ, xem ra là ''mệt'' thật.
Cũng đủ, Thẩm Thanh Huyền đã có thứ mình muốn.
Cọi bộ chỉ cần ánh sáng không lóe, nó không có cách nào nhìn trộm suy nghĩ của y.
Thẩm Thanh Huyền nhẹ nhàng vuốt ve ngọc giản, mỉm cười.
Ngược lại chuyện này cũng thú vị, vậy mà có thể đi vào trong thức hải của y.
Tu sửa thang trời?
Cứ thử xem thế nào.
Bảy ngày chớp mắt đã qua, nhóm đồ tôn đồ đồ tôn chỉ chờ xuất phát, thể hiện sức mạnh tối cao của Thiên Đạo.
Mọi người đồng loạt bước vào Tinh Hải, cúi người hành lễ dưới ánh nắng ban mai chợp chờn.
Thẩm Thanh Huyền vẫn mặc một bộ quần áo đơn giản, thanh tịnh, mộc mạc, nhưng lại đắp lên sự chói lọi vô thượng thuộc về Tinh Hải.
Không ai dám nhìn Liên Hoa tôn chủ, cũng không cần thiết phải quan sát đánh giá, đứng trước thực lực tối cao, mọi thứ đều là hư vô.
Tinh Hải là màu xanh thẳm, Vọng Tẫn là màu đen tối.
Xanh thẳm bên này là thứ ánh sáng tột cùng rực rỡ.
Đen tối bên kia lại là sự tồn tại đỏ thẫm độc nhất.
Tu Tu: Mong mọi người thứ lỗi cho mình, có những câu mình tìm không được nghĩa nên cứ giữ nguyên Hán Việt á. Mình sẽ cố nâng cao tay nghề QAQ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét