Chương 11
Edit: Tu Tu
Cố Kiến Thâm hứng thú nhìn tiểu đồng trong ngực.
Y không mở mắt, hàng lông mi dài như cánh ve hơi run run, môi mềm khẽ nhếch, nói ra hai chữ giống gió thu quét lá rụng: "Im miệng."
Ý cười đáy mắt Cố Kiến Thâm càng sâu, giọng nói càng thêm dịu dàng đa tình: "Nếu là sư thúc, ta có thể."
Thẩm Thanh Huyền mở choàng mắt, con ngươi trắng đen rõ ràng chiếu toàn bộ là ảnh ngược của Cố Kiến Thâm.
Hai người đối mặt, không ai nhường ai.
Túc Vũ quay đầu nhìn bọn họ: "Sao vậy?"
Thẩm Thanh Huyền cất giọng: "Để ta xuống."
Cố Kiến Thâm khôi hài hỏi: "Thiếu gia không mệt?"
Thẩm Thanh Huyền hơi dùng sức tránh khỏi ôm ấp của Cố Kiến Thâm, y sải bước về phía trước, đầu cũng không quay, chứ đừng nói trả lời câu hỏi của hắn.
Túc Vũ bước chậm phía sau, tới gần Cố Kiến Thâm, nhỏ giọng: "Triều Yên làm sao vậy?"
Cố Kiến Thâm dương môi: "Là thuộc hạ khiến ngài mất hứng."
Túc Vũ tò mò: "Thanh Thâm đại ca đã làm gì?"
Cố Kiến Thâm chăm chú nhìn bóng hình nho nhỏ đằng trước, cười ý không rõ: "Không làm gì." Chẳng qua chỉ nói nhiều vài câu.
Túc Vũ buồn bực, nhưng chính nó cũng không biết Triều Yên giận thật hay đang làm nũng với Thanh Thâm đại ca...
Chao ôi... nghĩ như vậy, tiểu đào hoa lại bị manh đầy mặt!
Trên thực tế, hai người này đều nghĩ quá nhiều, tôn chủ đại nhân chỉ nhân cơ hội rời đi sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ.
Vài ba câu của Cố Kiến Thâm, y thèm để trong lòng sao?
Câu dẫn? Ha hả, đổi mắt thành màu đỏ y sẽ suy nghĩ một chút.
Có thể? Xấu như vậy, hắn có thể y không thể.
"Không được tự nhiên" kéo dài đến giữa trưa, tới tận trưa Thẩm Thanh Huyền vẫn chưa nói chuyện với Cố Kiến Thâm, còn Túc Vũ thì chạy qua chạy lại hai bên gợi chuyện, nhưng càng gợi chuyện nó càng nhận ra, vấn đề giữa hai chủ tớ này người ngoài như nó không xen vào được!
Bí cảnh Nguyệt Lạc cũng không phải nơi yên bình, cả buổi sáng đều không có gì xảy ra là bởi Cố Kiến Thâm phóng linh lực, dã thú tầm thường không dám tới gần.
Nhưng càng vào sâu, nguy cơ càng tăng.
Ngay lúc mặt trời lên cao, một tiếng kêu bén nhọn phá không mà đến!
Túc Vũ lập tức nắm lấy đoản kiếm, ngưng thần đề phòng.
Thẩm Thanh Huyền đang ngó xem, Cố Kiến Thầm liền bế y lên.
Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía người đàn ông.
Cố Kiến Thâm nhìn thẳng đằng trước: "Thân thể thiếu gia yếu đuối, cần chú ý."
Giả thiết này dùng tốt thật.
Túc Vũ cũng nói: "Triều Yên, cậu đừng qua đây!" Có kinh nghiệm từ lần trước, nó cẩn thận hơn nhiều.
Trong nháy mắt, đi kèm với mùi máu tanh gay mũi là mấy bóng người chật vật xuất hiện trước mặt bọn họ.
Ba nam hai nữ, đều ăn mặc theo lối tu sĩ, nhìn quần áo có vẻ tinh xảo, chắc không phải là tán tú không nơi nương tựa.
Người đàn ông đi đầu tóc bay tán loạn, giữa trán có máu tươi chảy ồ ạt, sắc mặt bởi vì mất máu quá nhiều mà tiều tụy không chịu nổi, người đỡ hắn là một cô gái nhỏ gầy, cô gái cũng không khá hơn chút nào, khắp người đều là máu, máu nàng hoặc có lẽ là máu người đàn ông bên cạnh, tóm lại nàng cũng mang vẻ mặt hốt hoảng, sợ hãi cực điểm.
Hai nam một nữ khác còn chật vật hơn, người phụ nữ cánh tay bị thương, người đàn ông quần áo trước ngực bị xé rách, người cuối cùng là bị kéo đi, thì ra chân đã gãy!
Bộ dáng năm người này thật sự thê thảm, ai nhìn thấy cũng sẽ nảy sinh lòng thương hại.
Túc Vũ bản tính thuần thiện, giờ phút này đã sốt ruột muốn chết: "Các người bị làm sao vậy?"
"Chạy!" Người đàn ông đi đầu khàn giọng hét, "Chạy mau!"
Ngay khi gã vừa hô xong, Túc Vũ liền cảm nhận được sự rung chuyển của mặt đất, một con mãnh thú to bằng một tòa núi nhỏ cứ thế xuất hiện trước mặt nó.
Con mãnh thú này to lớn uy vũ, đôi mắt bạc mở lớn, răng nanh sắc bén giống như trường kiếm, bốn chân đạp đất ầm ầm rung trời!
Túc Vũ trợn tròn mắt, so với con mãnh thú này, tiểu tuyết hoa hắn gặp lúc trước còn dễ thương đáng yêu chán!
Túc Vũ phản ứng rất nhanh, lập tức xoay người bỏ chạy: "Triều Yên, Thanh Thâm đại ca! Chạy mau!"
Tuyệt đối đánh không lại! Trăm phần trăm đánh không lại! Không thể thắng được!
"A!" Tiếng hét thảm vang lên, người đàn ông bị đứt chân đang sống sờ sờ cứ thế bị cự thú bỏ vào miệng ăn!
Nam nữ cạnh gã bị dọa ngây người, đầy mặt sợ hãi, bọn họ kinh hô: "Đừng... Đừng mà..."
Mãnh thú vỗ một cái, hai người đều nát thành thịt vụn. Tình cảnh vô cùng máu tanh, thịt tươi trộn lẫn máu tươi, cùng với tiếng máu phụt phụt khiến người buồn nôn, tất cả đều tê liệt chết lặng...
Túc Vũ nhìn toàn bộ quá trình, khuôn mặt nhỏ nháy mắt trắng bệch, đôi môi cũng có xu hướng trong suốt.
Cố Kiến Thâm rũ mắt nhìn tiểu đồng trong ngực, nhẹ giọng: "Tôn chủ thật tàn nhẫn." Người khác không thấy, nhưng Cố Kiến Thâm nhìn rất rõ, mấy người kia dù định trước chạy không thoát tuy nhiên cũng không đến nỗi như bây giờ, tất cả là do Thẩm Thanh Huyền ngáng chân.
Thẩm Thanh Huyền sắc mặt bình tĩnh: "Phạt đúng tội."
Cố Kiến Thâm cười một cái: "Hình như không được ổn lắm? Dù sao tiểu đào hoa mới chỉ là một tiểu yêu đơn thuần."
Thẩm Thanh Huyền liếc hắn: "Vậy bệ hạ cảm thấy nên làm thế nào cho phải?"
Cố Kiến Thâm đáp: "Cẩn thận cưng chiều, yêu mến vô hạn."
Thẩm Thanh Huyền chăm chú nhìn hắn: "Sống trong nhà ấm?"
"Không tốt à?"
Con người đen nhánh của Thẩm Thanh Huyền vẫn bình tĩnh như cổ đàm (hồ nước xưa, cổ): "Không tốt."
Cố Kiến Thâm khẽ nhếch môi mỏng: "Thiên Đạo vô tình. Sư thúc quả không hổ là người đứng đầu Thiên Đạo."
Trong lúc hai người họ trò chuyện, hai người trước mắt cũng đã bị mãnh thú đuổi kịp, mắt thấy bọn họ sắp bỏ mạng, Túc Vũ cắn răng quay lại, kéo cô gái, cứu nàng khỏi miệng thú dữ!
Cô gái chưa hoàn hồn, sợ đến nỗi đầy mặt là nước mắt, nàng run rẩy: "Cứu tôi... Mau cứu tôi..."
Túc Vũ đã ở trong phạm vi công kích của mãnh thú! Tiểu đào hoa cũng không chạy, nó đứng yên rút trường kiếm, muốn liều chết đánh một trận với mãnh thú.
Mãnh thú giống như không có hứng thú với nó, cố chấp muốn giết cô gái kia.
Túc Vũ gấp đến độ trán đầy mồ hôi, nhưng không lùi bước, nó dùng sức mạnh với kĩ xảo tấn công vụng về cố bảo vệ cô gái cả người toàn máu.
Mãnh thú ruốt cuộc bị nó chọc giận, quay đầu bắt đầu tấn công nó.
Chỉ mới giằng co một chút, Túc Vũ đã cảm nhận được sự chênh lệch quá lớn.
Áp lực ùn ùn kéo đến, không cách nào vượt qua rào cản niềm tin để có thể chiến đấu.
Nó sững người, móng vuốt mãnh thú đã ngay trước mắt...
Trong mớ hỗn độn, một chuôi trường kiếm xanh đậm chắn trước mặt nó, Túc Vũ mở to mắt, nhìn thấy người đàn ông dùng kiếm mỏng chống lại mãnh thú trăm tấn.
"Thanh... Thanh Thâm đại ca..."
Cố Kiến Thâm thấp giọng: "Lui ra sau."
Túc Vũ lảo đảo đứng dậy, chạy được một quãng dài, nó lại quay đầu nhìn cảnh tượng phía sau, cảnh tượng khiến nó suốt đời khó quên.
Mãnh thú rất mạnh, nhưng người đàn ông ấy còn mạnh hơn.
Trường kiếm bay múa, ánh sáng xanh thẳm tỏa bốn phía. Hắn như rồng đang du lượn trong nước.
Thì ra chém giết cũng có thể đẹp đến thế...
Không cần nhiều thời gian, mặc dù thời gian này vẫn khiến đế tôn Cửu Uyên bình thường chê cười. Nhưng vì giới hạn sức mạnh, thời gian này đã hợp lý lắm rồi.
Mãnh thú ầm ầm ngã xuống, Túc Vũ rốt cuộc khôi phục lại tinh thần.
Cố Kiến Thâm đến gần nó: "Túc Vũ thiếu gia, ngài có khỏe không?"
Túc Vũ từ từ hoàn hồn: "Quá khỏe... Cảm ơn Thanh Thâm đại ca."
Cố Kiến Thâm mỉm cười: "Là mệnh lệnh của thiếu gia, nếu cảm ơn thì ngài nên cảm ơn thiếu gia."
Túc Vũ quay đầu, nhìn Triều Yên đằng sau lưng.
Thẩm Thanh Huyền khẽ nheo mắt, liếc xéo Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm làm bộ không phát hiện.
Túc Vũ ho nhẹ, đang định mở miệng, cô gái người toàn máu kia bỗng run rẩy đứng dậy, chạy đi.
"Cô muốn đi đâu!" Túc Vũ vội vàng đuổi theo, cố kéo nàng.
Cô gái kia bị thương rất nặng, vốn không thể cử động, nhưng như bị cái gì đó dẫn dụ, điều khiển tinh thần lẫn cơ thể, nàng ta tập tễnh, hưng phấn chạy theo một hướng.
Túc Vũ theo sau: "Đừng chạy, cơ thể cô chịu không nổi!"
Cô ta như không nghe thấy gì, phấn khích nỉ non: "Của ta, tất cả là của ta, toàn bộ!"
Cô tay chạy rất nhanh, Túc Vũ lo lắng nên buộc phải chạy theo.
Cố Kiến Thâm hỏi Thẩm Thanh Huyền: "Không ngăn cản?"
Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn hắn: "Đế tôn lòng dạ đàn bà như thế sao?"
Đế tôn đại nhân, người kiềm chế cực giỏi, giật giật khóe miệng.
Thẩm Thanh Huyền nhấc chân đi về phía trước: "Thu lại sự đồng cảm nhàm chán kia đi, phải đối mặt thì chỉ có thể đối mặt."
Cố Kiến Thâm nâng khóe miệng, đi sau lưng y: "Tôn chủ ác với người trong nhà thế sao?"
Thẩm Thanh Huyền không nhìn hắn: "Nghe nói đế tôn Cửu Uyên lấy máu nhập ma, tàn sát muôn vàn sinh linh, xác chết ngập biển."
Cố Kiến Thâm mặt không đổi sắc: "Ta lại đối rất tốt với người một nhà."
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: "Túc Vũ là người của ngươi?"
Cố Kiến Thâm chăm chú nhìn y, đột nhiên, đôi mắt xanh thẳm phai màu, từng điểm đỏ tươi nổi lên cho đến khi chiếm toàn bộ con mắt, hắn thấp giọng: "... Ngài là."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét