Chương 12
Edit: Tu Tu
Thẩm Thanh Huyền nhìn ngây người.
Nhìn đôi mắt ấy ở khoảng cách gần như vậy, giống như đứng dưới núi ngắm nhìn hoàng hôn màu đỏ đậm phía chân trời, như lá phong lửa đỏ chiếu sáng hồ nước, người trong đó, nhìn hết sức lộng lẫy đẹp đẽ.
Ngẩn người xong, Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: "Có ai từng khen đôi mắt ngươi chưa?"
Đuôi mi Cố Kiến Thâm khẽ nhếch, môi mỏng hơi câu, hài hước hỏi lại: "Sẽ có người nhìn ta thế này sao?"
Đúng vậy... Giống như toàn bộ Thiên Đạo không ai dám nhìn thẳng Thẩm Thanh Huyền, cả Tâm Vực thậm chí Thiên Đạo chỉ sợ cũng không ai dám liếc Cố Kiến Thâm một cái.
Ác danh của hắn bên ngoài, dù đẹp đến rực rỡ xinh tươi cũng là dùng máu đắp lên.
Đôi mắt đỏ ở Thiên Đạo được coi là khác thường, cho nên hắn mới đổi màu mắt tới bí cảnh Nguyệt Lạc.
Thẩm Thanh Huyền vươn tay, chạm vào khóe mắt hắn, thầm thì: "Rất đẹp."
Cố Kiến Thâm sửng sốt.
Thẩm Thanh Huyền nhẹ nhàng vuốt ve làn da hơi lạnh của hắn, chăm chú nhìn đôi mắt hắn: "Đây là đôi mắt đẹp nhất ta từng thấy."
Y nói rất chậm, giọng trẻ con không còn mang lãnh đạm xa cách như thường ngày, ngược lại có chút mềm mại ngọt ngào, vang bên tai hắn, chấn động trong lòng.
Ánh mắt Cố Kiến Thâm biến thâm, ráng đỏ cuồn cuộn, tầng tầng lớp lớp tích tụ, tạo nên một thế giới rực lửa xa hoa lộng lẫy.
Thẩm Thanh Huyền cong môi, giọng nói càng thêm mềm mại: "Thật muốn... muốn..." Đôi mắt này.
Y còn chưa nói xong, phía sau đã truyền đến tiếng kêu kinh hãi của thiếu niên: "Sao... Tại sao lại thế này?!"
Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm đồng thời hoàn hồn.
Cố Kiến Thâm thay đổi màu mắt, Thẩm Thanh Huyền nháy mắt tỉnh lại từ trong sắc đẹp.
Thay đổi thái độ cực nhanh, khác biệt quá lớn, dù là đế tôn Cửu Uyên cũng phải kinh ngạc.
Nhưng tâm tình hắn vẫn rất tốt, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Thẩm Thanh Huyền lại nghĩ tới bộ dáng y lúc nãy: Đôi mắt lóe sáng, gò má ửng đỏ, đôi môi run rẩy.
Hơn nữa người này còn là Liên Hoa tôn chủ duy nhất của Thiên Đạo, là thiên kiêu sư thúc hắn chỉ nghe danh chứ chưa thấy mặt...
Cố Kiến Thâm cảm thấy như có dòng nước nóng bồi hồi trước ngực.
Hắn càng ngày càng hưởng thụ chuyện mình đang làm.
Thẩm Thanh Huyền đến gần Túc Vũ, thấy được cảnh tượng đã dự đoán trước.
Trước mặt là một sào huyệt khô ráo ấm áp, tuy vụng về nhưng tràn đầy tình thương mẹ dành cho con, tỉ mỉ tạo hình, cẩn thận bảo vệ, nuôi lớn ấu tể gào khóc đòi ăn.
Nhưng hiện tại sào huyệt lại trở thành địa ngục Tu La.
Bên trong có năm con tiểu thú non nớt, cao chừng hai thước, lông tơ mềm mại, móng vuốt nộn nộn, đôi mắt còn chưa mở. Mẹ chúng nó là mãnh thú hung hãn, nhưng chúng nó lại cực kỳ đáng yêu, lông tơ thuần trắng, mềm mại vô hại.
Đáng sợ nhất là, giờ phút này, tất cả năm con thú nhỏ ấy đều bị người ta mổ bụng, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất hành hạ đến chết. Máu chảy ngập sào huyệt, ấu thú chết thảm, không nhắc tới người mẹ sẽ đau lòng tức giận cỡ nào, chỉ cần là người có chút lòng lương thiện đều sẽ cảm thấy không đành lòng.
Túc Vũ nhìn phát ngốc, còn cô ả người đầy máu kia lại cười lớn chạy qua sờ soạng cơ thể tiểu thú đã chết.
Túc Vũ đột nhiên hoàn hồn: "Cô đang làm cái gì!"
Cô ta hưng phấn nói không ra câu: "Thú đan, năm cái thú đan Ngân Tiền! Của ta, đều là của ta!"
Trong mắt ả, xác những thú nhỏ kia không phải là máu thịt, mà là một đống rác rưởi không giá trị, ả không chút thương sót lục lọi, khi sờ đến một hạt châu màu xám bạc, ả thất thố cười to.
Túc Vũ nhìn cảnh này, từ từ, từ từ hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Năm người kia vì thú đan mà hành hạ ấu tể đáng thương đến chết, chỉ là ở thời điểm cuối cùng bị mẹ ấu tể phát hiện. Thấy con mình chết thảm, người mẹ nào chịu nổi, mãnh thú phát điên, điên cuồng đuổi giết bọn giết người này.
Năm người kia tất nhiên không phải đối thủ của mãnh thú cấp ba, bọn họ bị đuổi chạy khắp nơi, sau đó gặp được đám Thẩm Thanh Huyền.
Túc Vũ ra tay, vì cứu bọn họ, giết mãnh thú...
Nhưng trên thực tế, nó đã cứu kẻ giết người và giết người mẹ đau khổ vừa mất con.
Sự thật này ngoài sức chịu đựng của Túc Vũ, nó đứng im tại chỗ, hai mắt dại ra.
Thẩm Thanh Huyền cũng không cần làm gì, người đàn bà kia giờ là nỏ mạnh hết đà, chạy tới đây đã cháy hết sợi dây sinh mệnh.
Ả tham lam thú đan, nhưng đến sức để có được nó ả cũng không còn.
Nắm chặt viên thú đan xong, thân thể ả mềm nhũn ngã xuống, gian nan thở hổn hển một hơi, chết trong chính địa ngục máu tanh mình tạo ra.
Tới tận lúc chết ả vẫn nắm chặt thú đan.
Túc Vũ ngẩn người thật lâu mới lên tiếng: "Nàng đã chết..."
Thẩm Thanh Huyền im lặng nhìn nó.
Tiểu đào hoa sinh ra trên núi Vạn Tú, chưa trải qua thế sự, lần này đi bí cảnh Nguyệt Lạc một chuyến, đủ để nó nhìn thấy bản chất thế giới này.
"Lộc cộc" một tiếng, thi thể người đàn bà kia cứng còng, thú đan được nắm chặt rơi xuống, lẫn vào đống máu thịt đỏ tươi phát ra tiếng phụt phụt khiến da đầu người ta tê dại.
Nghe được âm thanh này, thần kinh Túc Vũ hoàn toàn bị chặt đứt, nó ôm đầu, đôi mắt đầy tuyệt vọng: "Là tôi sai, đều là tôi sai!"
Là nó không phân rõ xanh đỏ trắng đen mà lao ra, là nó không phải khi cứu những tên tội ác tày trời ấy, là nó... hại chết người mẹ đáng thương chỉ muốn bảo vệ con mình!
Tờ giấy trắng bị lây dính huyết sắc, khiến lòng người sinh tiếc nuối, tạo nên vẻ xinh đẹp khác thường, cuộc sống sinh tồn không bao giờ là màu hồng hay màu trắng.
Thẩm Thanh Huyền đến gần, cầm tay nó: "Đây là Ngân Tiền thú." Giọng y rất nhẹ, giống như từ chân trời xa xôi truyền đến, như một cơn gió, mềm mại không mang ưu tư.
"Ngân Tiền thú là mãnh thú cấp ba, thích ăn thịt người. Sở dĩ có cái tên này là vì khi chúng nó ăn thịt người sẽ nuốt trọn hết tất cả trên người người ta, kể cả một đồng tiền cũng không buông tha, chúng ăn nhiều vàng bạc châu báu tới nỗi thú đan bị tha hóa trở nên cực kỳ trân quý, khiến các tu sĩ đổ xô đi tìm kiếm."
"Đến thời kỳ gây giống, mỗi ngày Ngân Tiền thú ăn ít nhất một người, kéo dài mười tháng nó mới có thể hạ sinh những đứa con kia, tính ra nó đã ăn hơn ba trăm người."
Nghe Thẩm Thanh Huyền nói, Túc Vũ vẫn không khôi phục lại bình thường, ngược lại càng thêm hốt hoảng.
Cố Kiến Thâm nói: "Rời khỏi nơi này trước đã."
Thẩm Thanh Huyền đáp: "Ừ."
Nghe được câu này, Túc Vũ như tỉnh hồn, sắc mặt nó vẫn tái nhợt nhưng con ngươi mất tiêu cự đã từ từ tụ họp.
"Chờ... chờ tôi một chút." Túc Vũ khàn khàn mở miệng.
Thẩm Thanh Huyền gật đầu: "Được."
Túc Vũ lấy chuôi trường đao rộng từ túi Càn Khôn, vụng về đào đất.
Nó chôn thú nhỏ, cũng chôn luôn những thú đan hiếm có kia xuống đất.
Cuối cùng nó mang người đàn bà kia và bốn tu sĩ khác cũng mai táng.
Cố Kiến Thâm nhẹ giọng nói với Thẩm Thanh Huyền: "Không nhắc nhở nó à?"
Thẩm Thanh Huyền im lặng.
Cố Kiến Thâm bực bội cười một tiếng.
Thẩm Thanh Huyền nghiêng người liếc hắn: "Tu sĩ Tâm Vực không phải luôn tùy tâm sở dục sao?"
Hành động này của Túc Vũ là tùy tâm lựa chọn, tuy để lại hậu quả lớn phía sau, nhưng cũng là tùy tâm, tại sao Cố Kiến Thâm lại muốn can thiệp?
Cố Kiến Thâm không để ý đáp: "Tùy tâm, chính là tùy theo tâm ta."
Nếu hắn muốn nhắc nhở Túc Vũ thì nhắc nhở, không liên quan đến tâm trạng Túc Vũ, cái gọi là tùy tâm, chính là làm theo lời tiếng lòng mình, nếu làm theo lời người khác, sao còn gọi tùy tâm?
Thẩm Thanh Huyền cười khẽ: "Đạo ý Tâm Vực quả nhiên khác biệt."
Từ hình dung tràn đầy sự giễu cợt, nhưng Cố Kiến Thâm không tức giận, ngược lại cảm thấy rất thú vị.
Thu xếp ổn thỏa mọi chuyện xong, Túc Vũ tuy mệt, nhưng trạng thái tinh thần đã tốt hơn nhiều.
"Chúng ta đi thôi." Nó nói.
Một đường im lặng, tận tới khi trời tối.
Ăn xong bữa tối mỗi người tự đi nghỉ ngơi, Thẩm Thâm Huyền tranh thủ kiểm tra ngọc giản, phát hiện nhiệm vụ khen đôi mắt đã hoàn thành.
Thẩm Thanh Huyền có chút buồn bực, không phải bảo khen ít nhất ba câu à?
Lúc trước bị Túc Vũ cắt ngang, còn tưởng nhiệm vụ không thành, thì ra nửa câu "Thật muốn" cũng được tính là khen?
Đúng là cái đồ ngọc giản ngu xuẩn.
(Ngọc giản run lẩy bẩy...)
Nhắc mới nhớ... hình như lúc đổi màu mắt Cố Kiến Thâm có nói với y câu gì đó?
Nói gì ta?
Thẩm Thanh Huyền chỉ lo nhìn mắt hắn, không để ý lắm, giờ nghĩ lại chắc cũng không phải lời đứng đắn, không nghe được thì thôi.
Hôm nay ngọc giản bị kinh sợ, sợ liền nhảy chữ, cũng mặc kệ Thẩm Thanh Huyền đang suy nghĩ gì, nhận thấy y đang ngó nó, nó liền phù phù hiện chữ.
"Thứ chín, đêm rất lạnh, đất rất cứng, xin hãy ngủ chung với Cố Kiến Thâm!"
Thẩm Thanh Huyền im im lặng lặng.
Ngọc giản đã tắt ánh sáng, "chết" đi.
Tôn chủ đại nhân nhìn nhìn thang trời, quyết định nhịn xuống, tiếp tục xây gạch.
Ngủ chung?
Thẩm Thanh Huyền quay đầu nhìn về phái Cố Kiến Thâm: "Ngươi ngủ chưa?"
Cố Kiến Thâm dựa lưng vào cây, hắn quay đầu đối mặt y.
Thẩm Thanh Huyền nằm trong túi ngủ, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn: "Ngươi lạnh không?"
Cố Kiến Thâm nghe không hiểu lời y muốn nói.
Thẩm Thanh Huyền mềm giọng tiếp tục: "Ta hơi lạnh."
Cố Kiến Thâm: "..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét