Chương 13
Edit: Tu Tu
Cố Kiến Thâm sợ mình hiểu sai ý, liền hỏi: "Ngươi muốn ta nhóm lửa giúp ngươi?"
Tình huống hiện tại, lấy củi lửa làm ranh giới, Túc Vũ bên trái dựa vào cây ngủ, Thẩm Thanh Huyền nằm bên phải, cách Cố Kiến Thâm rất gần, hai người nhỏ giọng nói chuyện không cần lo Túc Vũ sẽ nghe thấy.
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn chằm chằm, nói thẳng vào vấn đề: "Lại đây."
Nếu không phải đang mang bộ dáng tiểu đồng non nớt, lực uy hiếp của hai chữ này sẽ tăng gấp mười gấp trăm lần.
Hiện tại thì...
Cố Kiến Thâm cong môi cười, đứng dậy đi tới: "Thiếu gia có gì muốn phân phó?"
Giọng hắn cung kính nhưng mang tư thái từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt tất cả đều là trêu ghẹo cợt nhả.
Thẩm Thanh Huyền lười nhìn hắn diễn kịch, trực tiếp kéo rộng túi ngủ: "Bồi ta ngủ."
Ngọc giản "giả chết" run lên, má ôi... vị tiên sinh này thật ngay thẳng!
Ý cười đáy mắt Cố Kiến Thâm càng sâu, hắn hỏi: "Thiếu gia lớn như vậy rồi còn sợ ngủ một mình?"
Thẩm Thanh Huyền im lặng, chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn hắn.
Cố Kiến Thâm không tiếp tục đùa y, tuân theo nói: "Thuộc hạ đã rõ."
Nói xong, hắn chui vào nằm cạnh Thẩm Thanh Huyền, ôm thiếu gia non mềm vào ngực.
Thẩm Thanh Huyền chưa bao giờ ngủ chung với người khác, trước khi đắc đạo y là cô nhi, được sư phụ nhặt về từ đống cỏ. Sau khi gia nhập tông môn, do tư chất trác tuyệt, được chọn vào nội môn, ăn ở một mình một phòng. Về sau lại càng khỏi nói, tài nguyên tốt, thể chất tốt, ngộ tính cũng là vạn dặm chọn một, quan trọng hơn là tâm tính mạnh mẽ, mặc dù gặp phải vô số thất bại, nhưng lại dùng nó làm bước đệm đi đến ngày hôm nay. Cho tới bây giờ, đừng nói giường y, toàn bộ núi Vạn Tú, không ai dám đến quấy rầy y.
Thì ra ngủ cùng người khác sẽ có cảm giác thế này, không tệ, khá ấm áp.
Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt.
Cố Kiến Thâm lại không để yên, hắn xích tới gần, phả hơi nóng vào tai y: "Sư thúc, có phải ngài thích ta không?"
Thẩm Thanh Huyền mở mắt, lông mi dài như cánh quạt giương lên, trông rất đẹp.
Cố Kiến Thâm cười tủm tỉm nhìn y.
Thẩm Thanh Huyền thấy hắn đang mang màu mắt xanh, không chút lưu tình nói hai chữ: "Không thích."
Cố Kiến Thâm: "..."
Nói xong, Thẩm Thanh Huyền mặt đầy ghét bỏ nhắm mắt, nhưng vẫn nắm chặt tay áo hắn.
Đã nghiện còn ngại?
Cố Kiến Thâm bực bội cười một tiếng, trong lòng ngứa ngáy.
Hắn thay đổi màu mắt, lên tiếng: "Không thích, vậy ta không tiếp tục quấy rầy sư thúc nghỉ ngơi."
Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt nói: "Ở đây."
Cố Kiến Thâm đáp: "Có chút không hay thì phải?"
Thẩm Thanh Huyền mở mắt, lập tức ngã vào trong ánh sáng rực rỡ lưu chuyển nơi con ngươi đỏ tươi.
Lời vừa tới miệng cũng bị nuốt mất, Thẩm Thanh Huyền không nháy mắt nhìn hắn.
Cố Kiến Thâm chăm chú nhìn lại, giọng nói giống như mê thuật huyễn hoặc lòng người: "Thích không?"
Ngọc giản còn chút hơi tàn vội trả lời giúp chủ nhân: Vô cùng thích, thích đến nỗi suốt ngày nghĩ xem nếu móc đôi mắt này ra liệu nó có còn đẹp thế này nữa không!
Thật đáng sợ QAQ!
Lúc này, từ xa truyền tới giọng Túc Vũ: "Triều Yên, cậu ngủ chưa?"
Thẩm Thanh Huyền đột nhiên hoàn hồn, y dừng một chút mới cất giọng đáp: "Chưa."
Túc Vũ do dự chốc lát, cuối cùng chậm rãi dùng giọng khàn khàn lên tiếng: "Tớ... tớ nên làm sao đây."
Tiểu đào hoa mê mang.
Cũng khó trách, trưởng thành vốn chưa bao giờ dễ dàng, ai rồi cũng phải trải qua những khoảng thời gian như thế.
Đời này Thẩm Thanh Huyền từng dạy qua ba học trò, và đều đối tốt với sinh linh trên núi Vạn Tú.
Túc Vũ không có kí ức khi còn là một đóa đào hoa, nhưng Thẩm Thanh Huyền còn nhớ: tên nhóc này mang dáng dấp một bông hoa đỏ nhất đẹp nhất.
Dựa vào điểm này, Thẩm Thanh Huyền nguyện ý chỉ điểm nó một hai chỗ.
Y hỏi nó: "Ngươi cảm thấy nên làm gì?"
Túc Vũ lý nhí: "Không biết."
Chuyện xảy ra hôm nay, rất khó phân ai đúng ai sai.
Vì thú đan, tu sĩ hành hạ ấu tể không sức kháng cự đến chết.
Vì báo thù cho con, mãnh thú ăn ba bốn tu sĩ.
Túc Vũ can thiệp, vì cứu Túc Vũ, Cố Kiến Thâm giết mãnh thú.
Lúc Túc Vũ nghĩ mình sai rồi, Thẩm Thanh Huyền lại nói với nó, mãnh thú đã ăn không biết bao nhiêu người vô tội.
Chuyện khó khăn nhất khi mới nhập đạo là học cách chấp nhận, có những việc không đúng cũng không sai.
Ai đúng ai sai? Ai thiện ai ác? Làm sao để phân biệt? Không phân biệt được vậy phải lựa chọn thế nào?
Túc Vũ mờ mịt.
Thẩm Thanh Huyền đang định mở miệng, Cố Kiến Thâm lại lên tiếng: "Ngươi cảm thấy đúng thì nó đúng, ngươi cảm thấy sai thì nó sai."
Thẩm Thanh Huyền trừng hắn một cái.
Cố Kiến Thâm nhỏ giọng nói: "Yêu tộc vốn thích hợp sống trong Tâm Vực, sao phải cố gắng thay đổi tính cách nó."
Túc Vũ vốn rất sùng bái Cố Kiến Thâm, nghe hắn nói vậy, nó lại hỏi: "Nhưng mới đầu ta cảm thấy mình đúng rồi, sau đó lại cảm thấy mình sai rồi, cứ thế..."
Cố Kiến Thâm đáp: ''Không sao, lòng người vốn không phải một khối đồng nhất, phút này ngươi thấy đúng thì nó đúng, phút sau ngươi thấy sai thì nó sai, không cần ràng buộc nó, nó chính là ngươi.''
Lời này rất có tác động tới Túc Vũ, nó im lặng một lúc lâu.
Thẩm Thanh Huyền nhỏ giọng nói với Cố Kiến Thâm: "Chính vì thế Tâm Vực mới có nhiều môn đồ tùy ý làm bậy như vậy."
Cố Kiến Thâm nắm eo y: "Giống thế này?"
Thẩm Thanh Huyền nguy hiểm nheo mắt.
Cố Kiến Thâm không hề sợ hãi.
Ngọc giản nhìn hết mọi chuyện, cảm thấy mình bất tỉnh là tốt nhất!
Tiểu đào hoa nhà người ta đang phiền muộn khổ não, hai người lại chui trong chăn khanh khanh ta ta, coi vậy có được không, có được không!
Túc Vũ không nhận ra điều gì, nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi xuống quyết định: "Thanh Thâm đại ca, ngày mai huynh dạy ta phương pháp tu hành nhé?"
Cố Kiến Thâm đang muốn mở miệng, Thẩm Thanh Huyền đã nói trước: "Công pháp tộc ta không hợp với ngươi."
Không thể để Cố Kiến Thâm dạy hư tiểu đào hoa, linh vật núi Vạn tú sao có thể thành bù nhìn Tâm Vực.
Cố Kiến Thâm không miễn cưỡng, dù gì đây cũng là vở kịch tự viết, vẫn nên diễn theo thôi: "Mặc dù không thể dạy ngươi tâm pháp, nhưng có thể dạy ngươi một ít kỹ năng chiến đấu."
Túc Vũ lên dây cót tinh thần: "Làm phiền Thanh Thâm đại ca!"
Nó muốn trở nên mạnh mẽ, nó phải trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ mới có thể thấy được nhiều thứ hơn, mới có thể phá vỡ lớp sương mù dày đặc trước mặt!
Túc Vũ đả thông tư tương xong mới phát hiện có chỗ không đúng, nó quay đầu, nhìn xuyên qua củi lửa: "Thanh Thâm đại ca, huynh ngủ ở đâu vậy?"
Cố Kiến Thâm + Thẩm Thanh Huyền: "..."
Tiểu đào hoa mở to mắt nhìn, vẫn không thấy bóng dáng Cố Kiến Thâm đâu.
Lâu sau, nó tò mò lên tiếng: "Triều Yên, túi ngủ của cậu lớn thật đấy..."
Thật ra túi ngủ Tằng Tử Lương chuẩn bị cho bọn họ rất lớn, nhưng có chức năng tự động co dãn, vóc người Triều Yên và Túc Vũ không khác nhau nhiều, nhưng giờ phút này túi ngủ của Triều Yên không chỉ to gấp đôi nó.
Túc Vũ lo lắng: "Hay là túi ngủ của cậu hỏng rồi? Cậu có lạnh không? Đổi cái khác nhé?"
Lời này cũng có lý, túi ngủ ôm chặt mới ấm áp, rộng như vậy chắc chắn rất lạnh!
Thẩm Thanh Huyền không muốn Túc Vũ thấy tình cảnh chỗ này, y đáp: "Không sao, ta cố ý làm nó to ra."
Túc Vũ kinh ngạc: "Không lạnh?"
Cố Kiến Thâm ý cười đầy mắt nhìn người trong ngực. Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt nói: "Ta nóng, làm thế cho mát một chút."
Túc Vũ vô cùng kinh hãi: "Thì ra thể chất thanh liễu là nhiệt tính..."
Nó lạnh tới nỗi phải cuốn chặt chăn chỉ lộ ánh mắt, Triều Yên lại vẫn cảm thấy nóng!
"Vậy cũng tốt..." Túc Vũ nói, "Cậu nên ngủ sớm đi."
Thẩm Thanh Huyền ừ một tiếng.
Cũng không lâu lắm, hô hấp Túc Vũ trở nên đều đều, hiển nhiên đã ngủ.
Nhưng hai vị đại lão không ngủ được.
Cố Kiến Thâm nhỏ giọng hỏi y: "Thiếu gia nóng à?"
"Lạnh."
"Vậy ta ôm ngài chặt thêm chút." Vừa nói hắn vừa sát lại gần.
Thẩm Thanh Huyền: "..."
Cố Kiến Thâm chờ y đầu hàng, nhưng trong từ điển của Liên Hoa tôn chủ chưa từng tồn tại hai chữ này.
Y làm cái thuật, khiến thân thể mình thành khối băng, lạnh hơn trời, cứng hơn đất. Tại nơi gió rét từng cơn thế này chắc chỉ có mình Cố Kiến Thâm ôm nổi cục băng lớn ấy.
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: "Có thể ôm chặt hơn không?"
Chặt hơn... đến Cố Kiến Thâm cũng phải bị đông lạnh.
Nhưng Thẩm Thanh Huyền có thể thi thuật, thì sao Cố Kiến Thâm lại không. Hắn khiến mình trở nên nóng bỏng, nóng như cục sắt trong lò nung.
Hai người một lạnh một nóng, gắt gao ôm nhau, đông chết người cũng bỏng chết người, muốn thế nào có thế ấy.
Thẩm Thanh Huyền còn lâu mới chịu thua, y tiếp tục giảm nhiệt độ cơ thể, thề phải đông chết Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm liền tăng nhiệt độ mình lên, quyết tâm hòa tan khối băng trong ngực.
Qua qua lại lại, hai người mồ hôi đầm đìa.
Nóng? Không không không, là mệt. Vô cùng mệt mỏi, ôm nhau đại chiến cả đêm, lại không mệt đi.
Trời hửng sáng, Túc Vũ ngáp ngắn ngáp dài bò ra khỏi chăn.
"Ý... Triều Yên, cậu ngủ không ngon à?"
Thẩm Thanh Huyền: "..."
Đảo mắt, Túc Vũ lại thấy Cố Kiến Thâm: "A, Thanh Thâm đại ca, vì bảo vệ chúng ta, huynh một đêm không ngủ ư?"
Cố Kiến Thâm: "..."
Ngọc giản biết chân tướng, nước mắt chảy đầm đìa: Hai người họ ở cạnh ngươi làm một đêm!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét