Chương 18
Vật vã cả ngày, Thẩm Thanh Huyền sao có thể bỏ cuộc tại đây?
Nhưng nhìn bộ dạng phách lối của Cố Kiến Thâm, y lại bất mãn.
Cố Kiến Thâm còn ở đó diễn: "Thiếu gia. Không có ta bên cạnh, người có thể tự chăm sóc mình không?"
Thẩm Thanh Huyền cười nhạt.
Cố Kiến Thâm dường như ăn chắc y, giả bộ đáng thương, đáy mắt tất cả đều là trêu chọc, chờ Thẩm Thanh Huyền "nhào vào trong ngực".
Mắt thấy đến lượt Cố Kiến Thâm bốc thăm, nữ tu sĩ phụ trách chính, có lẽ là đệ tử ngoại môn, nàng vốn mang một bộ vênh váo tự đắc, rất chướng mắt những người mới nhập môn. Mà khi Cố Kiến Thâm đứng trước mặt nàng, nữ tu sĩ này lập tức ngây dại.
Cố Kiến Thâm cười cười với nàng: "Chào sư tỷ."
Sắc mặt Thẩm Thanh Huyền lạnh hơn.
Cố Kiến Thâm bốc thăm xong, nhìn con số trong tay, quay đầu nói với Thẩm Thanh Huyền: "Sáu chín."
Thẩm Thanh Huyền liếc mắt xem thường hắn.
Ý cười khóe miệng Cố Kiến Thâm càng sâu, không tiếng động mấp máy môi: Ta chờ ngươi.
Chờ đi!
Người tiếp theo chính là Thẩm Thanh Huyền, y đến trước ống thẻ, nữ tu sĩ kia còn đỏ bừng mặt, bộ dạng nai tơ hoài xuân chạy loạn.
Định lực thế này mà đòi tu thành đại đạo? Nằm mơ.
Nữ tu sĩ kia thấy trước khi đi Cố Kiến Thâm có chào hỏi Thẩm Thanh Huyền, biết bọn họ là bạn bè tới cùng nhau, nàng ân cần nói Thẩm Thanh Huyền: "Tiểu đệ đệ cố lên, rút trúng chỗ ở tốt."
Tiếng gọi "tiểu đệ đệ" khiến đuôi mi Thẩm Thanh Huyền giương lên.
Nữ tu sĩ còn nỗ lực xoát hảo cảm, ý đồ tặng Cố Kiến Thâm một phần đại lễ.
Bạn đồng hành tất nhiên muốn ở cùng nhau, số 69 lại là một tiểu viện không tồi, có thể cho hai người họ sống chung, vậy Cố Kiến Thâm chắc chắn sẽ cảm kích nàng!
Nghĩ đến đây, trái tim nữ tu sĩ bang bang nhảy, càng thêm tha thiết: "Yên tâm rút đi!"
Đối với đệ tử nhập môn, loại rút thăm này rất khó gian lận, nhưng tốt xấu gì nữ tu sĩ cũng đã Trúc Cơ, bịp bợm một chút vẫn không khó.
Thẩm Thanh Huyền vừa vói tay vào, đã nhận được một cái thẻ trên tay. Nữ tu sĩ còn nháy nháy mắt với y. Khó chịu cộng dồn nãy giờ của Thẩm Thanh Huyền đã lên tới đỉnh điểm!
Tên súc vật Cố Cửu Uyên trêu hoa ghẹo nguyệt này!
Sáu chín?
Còn lâu y mới chọn.
Ngọc giản yếu ớt trơ mắt nhìn chủ nhân nhà mình bốc số "chín sáu"!
Lúc y lấy thẻ ra, nữ tu sĩ ngẩn người...
Sao lại thế này? Nàng đã bỏ thẻ vào tay y, sao y không cầm?
Đáng thương trên thẻ viết là chữ Hán quy quy củ củ, nếu là con số Ả Rập mà nói, nữ tu sĩ còn có thể suy xét mạnh mẽ lật ngược lại, đọc chín sáu thành sáu chín.
Thẩm Thanh Huyền giơ thẻ trong tay, nói: "Chín sáu."
Nữ tu sĩ trộm nhìn Cố Kiến Thâm, nuối tiếc ghi xuống. Hảo cảm không xoát được... muốn khóc.
Thẩm Thanh Huyền cầm biển số xoay người chạy.
Cố Kiến Thâm đứng cách đó không xa chờ y, thấy y đến gần mới lên tiếng: "Sư thúc hà tất phải làm vậy?"
Thẩm Thanh Huyền im re.
Rút xong thẻ có quản sự dẫn bọn họ tới tiểu viện riêng từng người.
Sáu chín và chín sáu vừa nhìn đã biết cách xa nhau, hướng hai người bọn họ đi tất nhiên cũng khác nhau.
Toàn bộ quá trình Thẩm Thanh Huyền không liếc Cố Kiến Thâm một cái, chỉ nghe quản sự phân phó, sau đó tới tiểu viện của mình.
Cố Kiến Thâm lắc đầu, im lặng theo.
Ngọc giản gấp muốn chớt! Trời ơi, đại lão ngươi không làm nhiệm vụ ư? Không sửa thang trời ư? Không xây gạch ư? Làm sao có thể tự do buông thả như vậy! Tâm thật mệt, muốn nằm giả chết!
Thẩm Thanh Huyền sẽ từ bỏ?
Ngây thơ.
Vị trí tiểu viện chín sáu tương đối hẻo lánh, lại còn cực kỳ đơn sơ. Vị trí xa xôi, linh khí loãng, càng tệ hơn là phòng nhỏ sân nhỏ, chẳng khác nào túp lều tranh lung lay sắp đổ.
Tổng kết lại chính là... vận may tôn chủ đại nhân kém bạo, chọn trúng phòng nhỏ hai người cấp bậc thấp nhất!
Thẩm Thanh Huyền nhấc chân đi vào, vừa vào đã nhíu chặt mày.
Còn bẩn thỉu hơn so với trong tưởng tượng.
Nhà ở chỉ có một gian, một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một nhà ăn, một phòng tắm gắn liền với nhau. Mấu chốt vẫn là hai người ở chung.
Thẩm Thanh Huyền tất nhiên có thể thi thuật làm nhà ở thay đổi từ đầu đến chân, nhưng vấn đề là y còn có bạn cùng phòng.
Nghĩ tới đây, bên ngoài liền có người đến.
Một bạn trẻ mập mạp lắc lư đi vào: "Đậu má, vận khí mình kém thế á!"
Thẩm Thanh Huyền quay đầu.
Bạn trẻ mập mạp lập tức ngây người: "Thật... thật..."
Thẩm Thanh Huyền nhướng mày.
Mập mạp khó khăn nuốt về hai chữ "xinh đẹp".
Thẩm Thanh Huyền giới thiệu với hắn: "Chào, ta tên Triều Yên."
Mập mạp không dời mắt nhìn Thẩm Thanh Huyền, nuốt nước miếng: "Tớ tên Chu Tử Lâm, tớ năm nay mười hai tuổi, giới tính nam..."
Thẩm Thanh Huyền: "..."
Ý thức được mình nói lỡ mồm, mập mạp vội sửa miệng: "Tớ muốn nói... khó... khó như lên trời..."
Ánh mắt tôn chủ lúc này chính là... lo ngại thiểu năng trí tuệ.
Bạn béo Chu Tử Lâm đỏ bừng mặt, nhìn cũng không dám nhìn y.
Thẩm Thanh Huyền vô cùng tưởng niệm tiểu đào hoa Túc Vũ.
Mà giờ khắc này Chu Tử Lâm đã một chút cũng không chê túp lều tranh, cảm thấy bản thân như đang trên đỉnh cao nhân sinh, lơ là một cái là thôi bỏ mình chết ngay tắp lự!
Quý trọng... quý trọng trước mắt... có thể ở chung với mỹ nhân bậc này, chết không hối tiếc!
Mập mạp não bổ đến nỗi nước miếng sắp tràn ra.
Thẩm Thanh Huyền vô cùng buồn khổ, cùng là tiểu đồng với nhau, mà sao mập mạp và tiểu đào hao chênh lệch lớn thế?
Chu Tử Lâm ý đồ lấy lòng Thẩm Thanh Huyền: "Triều Yên, cậu chọn giường trước đi, dù sao... dù sao tớ cũng được ngủ cạnh cậu." Nói xong nó mới phát hiện mình đã nói toẹt hết lời trong lòng.
Khóe miệng Thẩm Thanh Huyền giật giật.
Chu Tử Lâm nói tiếp: "Cậu đói không? Chỗ tớ có rất nhiều đồ ăn ngon, đều cho cậu, ai bảo... ai bảo cậu đẹp như vậy."
Thẩm Thanh Huyền: "..."
Lại không cẩn thận nói ra lời trong lòng, mập mạp bất chấp hết tất cả: "Cậu đừng giận, tớ không nói dối, tớ nghĩ gì nói đó... đặc biệt... đặc biệt là khi gặp người mình thích, ừm, tớ thích cậu." Nói xong, mập mạp ngượng ngùng xoắn xuýt vẻ mặt thẹn thùng.
Thẩm Thanh Huyền: "..."
Có thể làm gì? Y tuổi này rồi còn so đo với trẻ nhỏ mập ú chắc?
Đau dạ dày.
May mà người nào đó động tác lanh lẹ, đúng lúc Thẩm Thanh Huyền không nhịn nổi nữa thì xuất hiện.
Thẩm Thanh Huyền nhẹ nhàng thở ra, thật sự nhẹ nhàng thở ra.
Chu Tử Lâm đang sung sướng trải giường chiếu, vừa trải vừa nói: "Giường nhỏ ghê, nhưng... nhưng hai ta ngủ chung vẫn còn rộng lắm."
Nói xong nó lại chạy ra: "Tớ không phải muốn ngủ cùng cậu, tớ chỉ... chỉ... muốn ngủ cùng cậu (WTF man? :v)."
Rầm một tiếng, cửa gỗ đổ rạp xuống đất.
Mập mạp hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu nhìn: "Ai đó!"
Cố Kiến Thâm ngược sáng đứng cạnh cửa, mập mạp không thấy rõ khuôn mặt hắn, chỉ cảm thấy không khí xung quanh lạnh đến ghê người, giống như có vô số lưỡi dao kề trên da thịt, động một chút máu tươi sẽ chảy dầm dề. Động nhẹ thôi Chu Tử Lâm cũng không dám.
Bị sát khí mạnh mẽ như vậy bó chặt, Thẩm Thanh Huyền vẫn bình thản ung dung, giống như người đang ở trong hoa viên ưu nhã lịch sự.
Cố Kiến Thâm nhìn y, một lúc lâu sau môi mỏng khẽ nhếch: "Sao thiếu gia có thể đứng trên loại đất dơ bẩn xấu xí này."
Nói xong hắn đến gần, vươn tay ôm Thẩm Thanh Huyền lên.
Thẩm Thanh Huyền cũng không từ chối, tự nhiên vòng lấy cổ hắn.
Hành động này lấy lòng Cố Kiến Thâm rất lớn, khí thế quanh thân hắn thu liễm, không khí trong túp lều tranh khôi phục lại bình thường.
Mập mạp có thể cử động, nó hổn hển thở phì phò, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh: "Hù chết bảo bảo, hù chết hù chết..."
Vừa nói nó vừa nhìn rõ Cố Kiến Thâm, sau đó... ngây dại! Ngây mà ngu hơn cả lúc trước.
Thẩm Thanh Huyền dời mắt, mập mạp nhỏ đã đạt thành trình độ tìm đường chết: "Thật... thật dễ nhìn!"
Cố Kiến Thâm nguy hiểm nheo mắt.
Sắp chết đến nơi mà mập mạp vẫn hồn nhiên không phát hiện, vô cùng vô cùng tán thưởng và thưởng thức: "Trời đất tạo thành, các ngươi... các ngươi thật là một đôi bích nhân (đẹp như ngọc) trời đất tạo thành!"
Cố Kiến Thâm: "..."
Thẩm Thanh Huyền: "..."
Chu Tử Lâm cúi đầu nhìn nhìn bản thân, lại ngẩng đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt đau khổ cùng bất đắc dĩ: "Tôi đi, tôi không xứng với hai người, tôi... tôi... sẽ không chúc phúc cho hai người, huhuhu!"
Nói xong, mập mạp "thất tình" che mặt chạy ra ngoài...
Diễn nhiều như vậy, thiếu niên, ngươi tu cái rắm tiên, đi viết kịch bản còn có nhiều tiền đồ hơn!
Mập mạp chạy, trong viện chỉ còn Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền mắt to trừng mắt nhỏ.
Cố Kiến Thâm trầm ngâm: "Tu sĩ Thiên Đạo quả nhiên bất phàm." Não tàn như vậy Tâm Vực chưa từng thấy qua.
Thẩm Thanh Huyền: "..." Vậy mà vô lực phản bác, tâm nát.
Mới vừa chạy đi mập mạp lại chạy về, nó nói với Cố Kiến Thâm: "Chúng ta đổi phòng đi, tôi không chia rẽ hai người."
Cố Kiến Thâm vốn định tới đây đổi phòng, vì thế hắn đã chuẩn bị một đống đồ tốt, hơn nữa còn thu xếp phòng sáu chín đến đặc biệt tốt, sợ bạn cùng phòng Thẩm Thanh Huyền không cho đổi.
Kết quả vừa đi vào đã nghe thấy người kia muốn ngủ cùng Thẩm Thanh Huyền.
Hắn tức giận định dùng vũ lực, kết quả... mập mạp không những chủ động đổi mà còn nói mấy lời đúng sự thật êm tai.
Đế tôn quyết định tha nó một mạng.
Mập mạp chạy chết trôi, hai người trong phòng lâu thật lâu cũng không thấy nói chuyện với nhau.
Thẩm Thanh Huyền hoàn hồn trước: "Thả ta xuống." Cố Kiến Thâm vẫn đang ôm y.
"Chờ một lát."
Nói xong hắn nhấc tay, nhà tranh dơ loạn bẩn thỉu nháy mắt biến thành cung điện kim bích (ngọc màu vàng, bằng vàng) huy hoàng hoa lệ.
Đồng tử Thẩm Thanh Huyền đột nhiên co rụt lại.
Cố Kiến Thâm cẩn thận đặt y trên trường kỷ (sạp giường nhỏ) mềm mại màu đỏ thẫm nạm hoa văn kim sắc: "Xin lỗi, thuộc hạ tới chậm."
Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn hắn: "Đôi mắt."
"Hửm?"
Thẩm Thanh Huyền vươn tay, kéo hắn lại gần: "... Màu mắt."
Cố Kiến Thâm cười tràn đầy dung túng, con ngươi xanh thẳm nháy mắt biến thành đỏ tươi phản chiếu ánh sáng.
Thẩm Thanh Huyền yên lặng nhìn, ngay sau đó y đứng dậy, thân hình chậm rãi dài ra, non nớt rút đi, thay thế chính là khuynh đảo thế nhân phong hoa tuyệt đại.
Y nhìn thẳng Cố Kiến Thâm, môi mỏng khẽ mở: "Thật muốn nhìn thấy cung Duy Tâm chân chính và ngươi."
Lời tác giả: Tôn chủ ngài câu người như vậy... sẽ bị đè!
Chương 19
Hoa lộng ảnh, nguyệt lưu huy, kim châu hồng ngọc phủ kín khắp... Đây đại khái chính là nơi đẹp nhất Thẩm Thanh Huyền từng khát khao.
Càng không nói đến thứ đẹp nhất trong tất cả mọi điều kia, đôi mắt đỏ của Cố Kiến Thâm thật sự chọc trúng tim Liên Hoa tôn chủ.
Cố Kiến Thâm nhìn thanh niên như hoa nở rộ mi mục thanh tú trước mặt, cong môi cười khẽ: "Không bằng đi ngay bây giờ?"
Thẩm Thanh Huyền im lặng.
Cố Kiến Thâm lại đến gần y một chút, hai người đối diện, gần trong gang tấc: "Cung Duy Tâm và ta, đều đang đợi ngươi."
Lời này hắn nói được ý vị sâu xa, phảng phất có vô số tình ý lượn quanh núi, thâm thúy lại lâu dài.
Thẩm Thanh Huyền từ ngọt ngào xuôi tai nghe thành lưỡi dao sắc bén: "Chờ ta tự chui đầu vào lưới?"
Cố Kiến Thâm hơi khựng, nói tiếp: "Nếu có thể bắt ngươi vào trong lưới, tam sinh hữu hạnh (vinh hạnh ba kiếp)."
Thẩm Thanh Huyền cười khẽ, xoay người ngồi trên trường kỷ, chống cằm, con ngươi nhạt màu trống vắng không gợn sóng: "Ta muốn uống trà."
Cố Kiến Thâm thích dáng vẻ này của y hơn, giơ tay, dụng cụ pha trà rơi trên bàn, nước nóng nhập hồ, mùi trà đậm đà tỏa khắp phòng.
Thẩm Thanh Huyền lên tiếng: "Ta muốn uống hồng trà Tâm Vực do tự tay bệ hạ pha."
Cố Kiến Thâm nhìn về phía y: "Như thế nào thì tính là tự tay?"
Thẩm Thanh Huyền đáp: "Bên ngoài có giếng và củi lửa, nhóm lửa nấu nước, hướng trà pha trà, bệ hạ không biết ư?"
Cố Kiến Thâm mỉm cười như cũ mà chống đỡ: "Được."
Hắn ra khỏi phòng, trong phòng ánh mắt Thẩm Thanh Huyền hơi trầm xuống, y không cần ra ngoài cũng biết Cố Kiến Thâm thật sự đang dùng phương pháp nguyên thủy nhất tự mình nhóm lửa nấu nước cho y.
Đừng nói đường đường đế tôn Tâm Vực, cho dù là quản sự Tử Ngọ Quan cũng sẽ không đi làm mấy chuyện vặt vãnh ấy.
Rốt cuộc Cố Kiến Thâm vì cái gì mà đến?
Thẩm Thanh Huyền đoán không ra.
Mấy ngàn năm trước, y và Cố Kiến Thâm nước sông không phạm nước giếng, chưa từng gặp qua một lần. Tại sao sau khi luận đạo ở Vọng Tẫn Tinh Hải y và hắn liền "như hình với bóng"?
Vì tu sửa thang trời, y không thể không tiếp cận Cố Kiến Thâm.
Vậy Cố Kiến Thâm?
Người này khẩu phật tâm xà, nói nửa câu đều nghe không được. Tình tình ái ái, tới cảnh giới tu vi như họ, nơi nào còn để ý loại tục sự này?
Huống hồ Tâm Vực từ trước đến nay không kiêng nể gì, Cố Kiến Thâm làm chuyện đáng chú ý như thế, họ sẽ để hắn phóng túng tùy tâm chắc!
Nghĩ vậy, trong đầu Thẩm Thanh Huyền nảy ra một suy đoán...
Hay là Cố Kiến Thâm muốn cùng y trải qua một đoạn nhân duyên ngắn ngủi?
Cũng khá giống tác phong hành sự của Tâm Vực đó chứ.
Nhưng... con ngươi Thẩm Thanh Huyền trầm xuống, y không có hứng thú phụ hắn chơi đùa.
Cố Kiến Thâm nghiêm túc nhóm lửa nấu nước, tự mình làm việc không khác gì một người bình thường, vất vả bận rộn.
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn không chớp mắt.
Tuy làm chuyện tục tĩu như vậy, nhưng vì Cố Kiến Thâm sinh ra quá tuyệt, nhất cử nhất động phong lưu phóng khoáng, nếu để các nữ tu sĩ khác nhìn thấy, chỉ sợ lại tim nổi trống, ngớ ngẩn si mê.
Đang bận rộn, cửa viện bỗng mở toang, mập mạp vẻ mặt dại ra đứng cạnh cửa.
Cố Kiến Thâm ngẩng đầu nhìn nó.
Mập mạp chậm rì rì nói: "Tôi quên lấy hành lý, trời... trời ạ... nhóm lửa cũng soái chết người!"
Thẩm Thanh Huyền: "..." Tốt lắm, không cần nữ tu, tiểu béo đều bị câu đến thần hồn điên đảo.
Cố Kiến Thâm nói: "Ngươi chờ một chút, ta lấy cho ngươi."
Nhà tranh đã sớm biến dạng, mặc dù Thẩm Thanh Huyền nhấc tay là có thể khôi phụ nó về như cũ, nhưng Cố Kiến Thâm không muốn ủy khuất Thẩm Thanh Huyền ở trong căn phòng nhăn nhúm bẩn thỉu chờ một hơi thở.
Mập mạp vội đáp: "Ngươi bận bịu, ta tự đi là được! Ây da... Ây da... người ta còn muốn nhìn tiểu Triều Yên một tí." Ý thức được mình lỡ lời, nhóc mập luống cuống che miệng!
Lần này Cố Kiến Thâm càng không để nó vào nhà.
Chu Tử Lâm ấm ức nhưng không dám nói...
Cố Kiến Thâm vào nhà, Thẩm Thanh Huyền chỉ chỉ túi nhỏ trong góc.
Cố Kiến Thâm ngoắc ngón tay liền lấy được túi nhỏ, trước khi đi để lại một câu: "Mập mạp kia còn muốn nhìn ngươi một tí."
Thẩm Thanh Huyền đáp: "Ta sợ hù nó." Nói thật, đừng nhắc tới nhóc mập, ai thấy cũng đều sợ đến quỳ thôi.
Cố Kiến Thâm đáp: "Chưa chắc, có khi nó sẽ ca tụng một phen, rồi từ đây hăng hái cố gắng, bước lên truy tìm con đường tu tiên của ngươi."
Thẩm Thanh Huyền dừng một chút, ma xui quỷ khiến nói một câu: "Ngươi đang ghen?"
Cố Kiến Thâm: "..."
Tâm tình Thẩm Thanh Huyền bỗng nhiên rất tốt, đáng tiếc nháy mắt tiếp theo Cố Kiến Thâm lại khiến y không vui.
"Ừ." Cố Kiến Thâm chăm chú nhìn y, "Ta ái mộ ngươi, tất nhiên không thể chấp nhận kẻ khác ôm tâm tư như vậy với ngươi."
Thẩm Thanh Huyền: "..."
Cố Kiến Thâm không dừng lại, ra khỏi phòng đi tống cổ tiểu mập mạp.
Một lúc lâu sau Thẩm Thanh Huyền phun hai chữ: "Nhàm chán."
Cố Kiến Thâm bên ngoài cong cong môi, cẩn thận nấu nước cho y.
Hồng trà Tâm Vực không phải loại trà tốt nhất, còn kém xa linh vân trà trên núi Vạn Tú, nhưng trà này không thể nghi ngờ rất hợp khẩu vị Thẩm Thanh Huyền.
Màu sắc minh diễm, hương khí nồng đậm, nước trà từ trong bình ngọc đổ ra, tựa như ráng đỏ chân trời hạ phàm.
Thẩm Thanh Huyền nhìn trà không chớp mắt, Cố Kiến Thâm nhìn y không chớp mắt.
Hai người im lặng, trong không khí yên tĩnh lại có chút phù hợp khó lòng giải thích.
Nghỉ ngơi xong, Thẩm Thanh Huyền ung dung chờ nhiệm vụ "ở chung" hoàn thành, đáng tiếc ba ngày qua đi, ngọc giản không chút cựa quậy.
Ở cùng nhau ba ngày rồi còn không tính là ở chung?
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày suy nghĩ sâu xa, hay trong đó còn yêu cầu chi tiết gì nữa?
Giống như... buổi tối ngủ chung?
Tình hình bây giờ là, nhà gỗ có hai giường, Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm mỗi người một giường...
Chẳng lẽ phải ngủ chung một giường mới tính ở chung?
Có tật xấu!
Ba ngày sau, bên ngoài có trưởng lão giảng bài, ngoại môn đệ tử đều đi ra nghe giảng.
Thẩm Thanh Huyền còn chưa hoàn thành nhiệm vụ cho nên không định ra ngoài, sáng sớm y đã chuẩn bị đến trung phong.
Mấy ngày nay Cố Kiến Thâm đặc biệt an phận, chuyên tâm hầu hạ y, cẩn thận tỉ mỉ.
Giống như giờ phút này, Thẩm Thanh Huyền duỗi cánh tay, hắn liền mặc áo ngoài vào cho y.
Thẩm Thanh Huyền ghé mắt đánh giá hắn: "Đám người Tâm Vực mà thấy cảnh này, chỉ sợ sẽ kéo ngươi xuống đế tọa."
Đường đường đế tôn vậy mà lại lưu lạc tới nông nỗi hầu hạ y thay quần áo, còn làm chí tôn cái gì?
Cố Kiến Thâm hỏi: "Tôn chủ cảm thấy tại sao Tâm Vực được coi là đế chế?"
Môn phái Thiên Đạo mọc như nấm, dù Thẩm Thanh Huyền được công nhận là người đứng đầu cũng không thể can thiệp chuyện các thế lực phân tranh, mà y cũng không có lòng muốn thống nhất Thiên Đạo. Nhưng Tâm Vực lại là đế chế trung quy trung củ, Cố Kiến Thâm là đế tôn Cửu Uyên, không chế cả Tâm Vực, lệnh tu sĩ Tâm Vực phải cúi đầu xưng thần.
Phải biết rằng Tâm Vực và Thiên Đạo đạo nghĩa bất đồng, một bên tùy tâm mà làm, một bên thuận theo Thiên Đạo.
Theo lý thuyết Tâm Vực tùy tâm mà làm thì không thể nào chấp nhận đế chế một người quản lý tất cả. Nhưng Cố Kiến Thâm làm được.
Thẩm Thanh Huyền khá tò mò, y hỏi hắn: "Tại sao?"
Cố Kiến Thâm mỉm cười: "... Đánh cho đến khi bọn họ tâm phục khẩu phục."
Thẩm Thanh Huyền: "..."
Tâm Vực tùy tâm, tính tình vô thường, đối mặt với đám tiểu tử bừa bãi không biết kiềm chế kia, sức mạnh chính là lời nói tuyệt đối nhất.
Cố Kiến Thâm tổng kết: "Cho nên sư thúc không cần lo lắng, rớt khỏi đế vị thì đánh trở lại là được."
Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu.
Cố Kiến Thâm hỏi y: "Sao?"
Thẩm Thanh Huyền dời tầm mắt, không nói gì.
Đây mới là Cố Kiến Thâm, bỏ đi xác ngoài ưu nhã giả mù sa mưa, bên trong là tu sĩ Tâm Vực chính cống.
So với ai khác đều cuồng vọng hơn, so với ai khác đều kiêu ngạo hơn, so với ai khác đều coi khinh Thiên Đạo hơn.
Thú vị.
Y càng ngày càng muốn nhìn thấy Cố Kiến Thâm "chân chính".
Bài giảng của trưởng lão đơn giản là thổi phồng Thiên Đạo, sau đó thổi phồng Tử Ngọ Quan, cuối cùng nói một ít quy củ trong tông môn và phương thức tu hành.
Khiến Thẩm Thanh Huyền cực kỳ xấu hổ đó là, đệ tử mới nhập môn đều phải bái lạy phương hướng có núi Vạn Tú.
Chưởng môn Tử Ngọ Quan là thâm niên sùng bái tôn chủ, đệ tử môn hạ đương nhiên cũng phải tôn sùng tôn chủ, coi là thần tượng suốt đời, cố gắng mà quỳ lạy...
Có tiểu đệ tử còn khe khẽ nói nhỏ: "Nghe bảo tôn chủ thức hải thông thiên, đối với đệ tử thành tâm quỳ lạy sẽ có nhiều che chở!"
"Ta từng nghe đại ca nói! Đã có một đệ tử không quỳ lạy tôn chủ, sau đó lúc đang thí luyện mất đi tính mạng!"
"Nhiệm vụ thí luyện không phải an toàn nhất sao? Sao có thể mất đi tính mạng?"
"Bởi vì đạo tâm không thành đó!"
Một đám tiểu thiếu niên lập tức lộ vẻ sợ hãi, lạy đến kêu từng tiếng cồm cộp...
Còn có người bậy bạ hơn: "Ta nghe nói, có một đệ tử quỳ ba ngày, dập đầu 999 lần, sau đó vậy mà từ Luyện Khí trực tiếp lên Trúc Cơ!"
"Thật vậy chăng!"
"Thật sự thật sự!"
"Nhưng ta không làm được, quỳ ba ngày, dập đầu 999 lần, muốn giết người à!"
Cố Kiến Thâm mỉm cười nhìn về phía Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Huyền nghiêm mặt nhỏ, rất muốn xách Diệp Trạm qua đây, để hắn nghe cho rõ những lời nói hỗn xược kia!
Lạy Liên Hoa tôn chủ xong, nghi thức nhập môn xem như hoàn thành.
Ngoại môn đệ tử không có sư tôn dạy dỗ, con đường tu hành của bọn họ là thông qua nhận nhiệm vụ rèn luyện, tất nhiên những nhiệm vụ này đều rất đơn giản.
Giống như làm chân sai vặt cho trưởng lão, lại giống như đi vườn bếp linh thực làm chút việc nhỏ, nhiệm vụ nguy hiểm nhất cũng chỉ là đi săn thú, một ít dã thú bình thường, lấy chút da lông rồi xương cốt nọ kia.
Thẩm Thanh Huyền cũng giống bao người khác tiếp nhận nhiệm vụ, nội dung là: Thu thập hai mươi tấm da trâu.
Da trâu...
Trâu?
Thẩm Thanh Huyền không biết trông nó như thế nào. Mãnh thú cấp chín tôn chủ đại nhân còn lười xem nữa là, quá xấu, từ chối nhìn.
Thẩm Thanh Huyền không coi nhiệm vụ là chuyện gì lớn, y còn nhớ thương nhiệm vụ ngọc giản.
Ở chung...
Chẳng lẽ đêm nay thật sự phải ngủ chung giường với Cố Kiến Thâm?
Như là xác minh suy đoán của y, ngọc giản luôn giả chết rốt cuộc cựa quậy.
"Bổ sung thứ mười một: Xin hãy cùng ăn cùng ngủ liên tiếp bảy ngày.''
Thẩm Thanh Huyền: "..."
Tức giận? Ngọc giản run bần bật tiếp tục nhả chữ:
"Thứ mười hai, đốt hương nhân duyên."
"Thứ mười ba, vì Cố Kiến Thâm cởi áo tháo thắt lưng."
"Thứ mười bốn, trải nghiệm một lần nam cày nam dệt với Cố Kiến Thâm."
Chết chắc rồi chết chắc rồi... Ngọc giản thức thời tắt lửa!
Khiến ngọc giản sợ muốn chết, nhưng thật ra Thẩm Thanh Huyền vẫn chưa tức giận, y nhìn đống nhiệm vụ, suy đoán mơ hồ trong đầu ngày một rõ ràng.
Lẽ nào... đại đạo muốn cho y lịch một lần tình kiếp?
Chương 20
Mấy nhiệm vụ ban đầu không sao, nhưng gần đây ý đồ ngày càng rõ ràng.
Ôm rồi ngủ chung các thứ...
Bây giờ lại còn đốt hương nhân duyên và cởi áo tháo thắt lưng.
Cuối cùng nam cày nam dệt quá mù mắt, tôn chủ đại nhân không muốn xem.
Hương nhân duyên là một loại đồ chơi nhỏ, nữ tu sĩ rất thích mua về chơi.
Chỉ cần đốt nó trong phòng, mời người đàn ông mình thích tới, thuốc lá bốc cháy lên sẽ biến mất thành một màu gì đó.
Cụ thể màu gì đại diện cho cái gì Thẩm Thanh Huyền không rõ lắm.
Bởi vì đặc tính của hương, dưới tình huống đốt hương chẳng khác nào gián tiếp cho thấy tâm ý.
Để y thổ lộ với Cố Kiến Thâm à?
Ừm... Trong đầu Thẩm Thanh Huyền hiện lên đôi mắt đá quý mà đỏ...
Có thể, nếu phải trải qua tình kiếp, vậy Cố Kiến Thâm là sự lựa chọn tốt nhất.
Nói ra chắc không ai tin, nhưng Thẩm Thanh Huyền sống vạn năm có thừa, vẫn chưa từng trải qua bất kì một đoạn tình cảm nào.
Thiên tư y cực cao, thành danh lúc niên thiếu, sau này lại được sư phụ truyền thừa.
Tôn chỉ của đại đạo là vô dục vô cầu, khắc kỷ tự giữ (tự kiềm chế bản thân).
Điều đầu tiên trong tâm pháp của Thâm Thanh Huyền là không được có tình niệm (ý niệm / suy nghĩ về tình yêu).
Điều này đã vây chết vô số tu sĩ Thiên Đạo, nhưng không làm khó được Thẩm Thanh Huyền. Y vô tình vô niệm, thân ở phàm thế lại cô độc một mình, không dao động. So sánh với tình niệm, đam mê của y mới chính là thứ khiến Thẩm Thanh Huyền khó xử.
Thích đồ vật tươi sáng lấp lánh, thấy được liền muốn mang về nhà.
Trước khi thành thánh, Thẩm Thanh Huyền thích nhất là đi đấu giá, tu vi y cao, pháp bảo nhiều mà toàn không dùng đến, nên rất dễ dàng đoạt "bảo bối" từ hội đấu giá. Tất nhiên mấy bảo bối này chính là bảo bối trong lòng y, còn người khác lại cảm thấy vô tích sự thôi rồi.
Ví như vô số hồng bảo thạch kéo sợi dệt thành quần áo, lại ví như khối gạch màu vàng thế tục lóe sáng, lại lại ví như vương miện nạm đầy đá quý có thể chiếu sáng phòng tối...
Những thứ đồ chơi này không khác gì rác rưởi đối với tu sĩ, họ nhìn đều cảm thấy quá tục, quá cay mắt.
Cố tình Thẩm Thanh Huyền thích thật sự, trong hội đấu giá mọi người tranh nhau muốn cướp mấy thứ pháp bảo giày rách vứt đi của y, còn y thì chăm chú nhìn đám đồ chơi kia...
Y tài đại khí thô, ai có thể dành với y? Vì thế lần nào cũng thắng lợi trở về, vô cùng vui vẻ.
Những năm tháng đó, tu vi y dậm chân tại chỗ, chậm chạp không tiến. Sư tôn y buồn bực không thôi, tư chất tiểu đồ đệ nhà mình trăm triệu năm khó gặp, theo lý thuyết nên sớm nhập thánh, tại sao còn không có động tĩnh? Ông vừa xuất quan liền thấy, thằng nhóc này rất giỏi, tiểu đồ đệ vốn thanh thanh lãnh lãnh như trích tiên lại đang trầm mê trong đống đỏ đỏ vàng vàng vô pháp tự kiềm chế.
Dưới cơn thịnh nộ, sư tôn đại nhân ném ngay Thẩm Thanh Huyền lên núi Vạn Tú.
Núi Vạn Tú linh khí cực độ sung mãn, là đất tiên, tu sĩ bình thường ở đây rất tốt, còn thân thể vạn linh như Thẩm Thanh Huyền tới đây, linh lực cả ngọn núi bị hút hết, tục vật phàm thế căn bản không thể chịu đựng được.
Những thứ Thẩm Thanh Huyền thích đều là tục vật, một chút linh khí cũng không có, nếu y đem chúng lên đây thì không khác nào phá hủy chúng.
Có thể sẽ có người hỏi, tại sao tôn chủ đại nhân không thu thập bảo bối xinh đẹp có linh khí?
Không phải Thẩm Thanh Huyền không nghĩ tới, mà là không có...
Thẩm mỹ của Thiên Đạo trăm triệu năm qua luôn luôn là mộc mạc, trắng tuyết, xanh thẳm, màu chàm... Tóm lại tuyệt đối sẽ không có linh vật đỏ tươi hồng diễm.
Sư tôn Thẩm Thanh Huyền nói với y: "Dốc lòng tu luyện, sau đại thừa hết thảy dục niệm đều thành mây bay."
Điều này khích lệ Thẩm Thanh Huyền rất lớn, y bắt đầu vứt bỏ tạp niệm, dốc lòng tu luyện.
Thời gian trôi qua, sư tôn phi thăng, y cũng vấn đỉnh Thiên Đạo, nhưng cuối cùng vẫn không có tâm trạng đi ngắm cảnh xuân tươi đẹp.
Không phải không thích, mà là hiểu rõ khắc kỷ tự giữ (tự kiềm chế bản thân).
Hiện giờ y dừng bước trước thang trời, nhận nhiệm vụ tu sửa thang trời.
Tinh tế nhìn kỹ những nhiệm vụ này sẽ không khó phát hiện nguyên do.
Tình kiếp à?
Thẩm Thanh Huyền không ngại nếm thử.
Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền nhận được nhiệm vụ thí luyện giống nhau, đều là thu thập hai mươi tấm da trâu.
Hắn nhìn chữ trên thẻ tre, quay qua hỏi y: "Sư thúc nhìn thấy trâu bao giờ chưa?"
Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía hắn: "Ngươi từng thấy?"
Cố Kiến Thâm đáp: "Nghe nói trâu là một loại động vật hễ nhìn thấy màu đỏ sẽ hưng phấn."
Thẩm Thanh Huyền dừng một chút: "Vậy xem ra, nó là sinh vật có mắt nhìn tốt."
Ý cười chạm mắt Cố Kiến Thâm.
Thẩm Thanh Huyền chợt nhớ tới một sinh vật khác lớn lên vô cùng dễ nhìn, y hỏi Cố Kiến Thâm: "Kim long nhà ngươi tên gọi là gì?"
Cố Kiến Thâm liếc cái hiểu thấu tâm tư y: "Muốn à?"
"Ừ." Lúc này Thẩm Thanh Huyền vẫn trong bộ dạng thiếu niên, y ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt sáng ngời tràn ngập mong đợi, muốn đẹp cỡ nào thì đẹp cỡ đó.
Tâm Cố Kiến Thâm khẽ run, giọng nói chứa chan sủng nịnh: "Chờ sư thúc theo ta về cung Duy Tâm, ta liền đưa nó cho ngươi."
Thẩm Thanh Huyền hơi mở to mắt: "Thật không?"
Cố Kiến Thâm có ý trêu người lại bị người trêu lại, tâm nhảy dựng, dừng một chút mới đáp: "Ừ."
Thẩm Thanh Huyền cong cong đôi mắt, cười đặc biệt đẹp: "Ta sẽ đi."
Cố Kiến Thâm: "!''
Thẩm Thanh Huyền bước lên phía trước: "Hôm nay không làm nhiệm vụ, mai hẵng đi thu thập da trâu."
Y đi thẳng về phía trước, để lại Cố Kiến Thâm đằng sau nhìn chằm chằm bóng lưng y.
Thẩm Thanh Huyền đằng trước khẽ nhếch cánh môi, nào còn bộ dáng ngây thơ hồn nhiên.
Tình kiếp à... không phải chuyện một người, phải khơi dậy cảm xúc đối phương cái đã.
Trở về tiểu viện, lúc đi vào trong phòng, Thẩm Thanh Huyền chậm rãi khôi phục tư thái người trưởng thành.
Đây là hình ảnh vô cùng đẹp, tiểu đồng non nớt đáng yêu bước từng bước, biến đổi, tóc dài ẩn hiện dưới sương mù, thân ảnh thon dài như mây, trong chớp mắt trầm luân trăm năm, nhìn thấu một đời.
Cố Kiến Thâm im lặng hồi lâu, mãi cho đến khi Thẩm Thanh Huyền xoay người nhìn hắn: "Đứng đó làm gì?"
Cố Kiến Thâm cười một cái, không nói câu nào.
Thẩm Thanh Huyền thấy hắn tiến vào liền nói: "Bệ hạ, ta có yêu cầu quá đáng."
"Tôn chủ mời nói."
"Ta lưu lại ở Tử Ngọ Quan này, không phải vì muốn nhìn hậu bối đồ tôn tu hành, mà là có việc riêng."
Cố Kiến Thâm ngưng thần nghe: "Việc gì?"
Thẩm Thanh Huyền khơi gợi tò mò: "Hiện tại không nói được, hy vọng đến lúc đó bệ hạ đừng tức giận."
"Sư thúc làm bất kì cái gì, ta đều sẽ không tức giận."
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: "Giết ngươi cũng không tức giận?"
"Chết dưới kiếm sư thúc, thành quỷ cũng phong lưu."
Lời này khinh bạc nhưng Thẩm Thanh Huyền không để ý, ngược lại cười nói: "Hoa mẫu đơn thật xinh đẹp."
"Không bằng một phần vạn sư thúc."
Thẩm Thanh Huyền cong môi cười, giọng nói mát lạnh: "Bệ hạ... ta muốn uống trà." Bởi vì âm cuối hơi cao, trong sự lạnh nhạt mang theo sự ngọt ngấy chết người.
Cố Kiến Thâm rũ mi mắt, thấp giọng: "Được."
Trước khi đi ngủ, Thẩm Thanh Huyền ngồi bên mép giường nhìn Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm nhìn về phía y: "Có chuyện gì sao?"
Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: "Giường ngươi rộng không?"
Cố Kiến Thâm khựng lại: "Khá tốt."
"Của ta chật."
"Ta đổi cho ngài."
"Không cần dùng thuật pháp."
"Căn phòng này nhỏ hẹp, không dùng thuật pháp sợ không biến lớn giường được."
"Ngủ như vậy không thoải mái."
"Vậy chúng ta đổi chỗ..."
Hắn còn chưa nói xong, Thẩm Thanh Huyền đã cắt ngang: "Hợp lại."
Lông mày Cố Kiến Thâm nhướng lên.
"Không cần vất vả như vậy." Thẩm Thanh Huyền chăm chú nhìn hắn, nhẹ giọng: "Hợp hai giường làm một sẽ rộng hơn."
Ánh mắt Cố Kiến Thâm đột nhiên biến thâm: "Sư thúc là muốn ngủ chung với ta sao?"
Thẩm Thanh Huyền hỏi lại hắn: "Có được không?"
Lời tác giả: Bệ hạ xin hãy gắng gượng chống đỡ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét