Chương 21
Ai có thể nói không được?
Ít nhất Cố Kiến Thâm không từ chối nổi.
Ánh mắt hắn biến đỏ, cười đến ý vị sâu xa: "Vô cùng vinh hạnh."
Thẩm Thanh Huyền đứng dậy nói: "Làm phiền."
Cố Kiến Thâm phất tay, hai giường hợp làm một.
Tuy phòng có hạn, hợp lại cũng không lớn lắm, nhưng Cố Kiến Thâm rất có tâm kế, trang trí giường đặc biệt đẹp.
Tất nhiên là cái đẹp trong mắt tôn chủ đại nhân.
Hoa màn rủ xuống đất, mền đỏ thẫm, khảm nạm trong đó kim tuyến rực rỡ sáng chói.
Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm giường lớn một lúc lâu.
"Sư thúc từng ở thế tục bao giờ chưa?"
Thẩm Thanh Huyền lắc đầu: "Chưa từng." Khi y còn bé từng ở đấy một thời gian, nhưng vì thời gian quá ngắn, mấy năm sinh sống đó tựa như chớp mắt, một chút kí ức cũng không lưu lại.
Cố Kiến Thâm hạ giọng: "Dưới thế tục, đêm tân hôn, phu thê hai người thường ngủ trong màn chăn đỏ thẫm."
Nói như vậy, Cố Kiến Thâm vốn định trêu chọc Thẩm Thanh Huyền, ám chỉ bọn họ giống như một đôi bích nhân (đẹp như ngọc) mới cưới.
Nào ngờ Thẩm Thanh Huyền không chỉ không hiểu ám chỉ của hắn, lại còn nói thẳng ra: "Thì ra là thế, chúng ta ngủ lên chẳng phải sẽ giống như đêm động phòng hoa chúc, điên đảo gối chăn?"
Tâm Cố Kiến Thâm mạnh mẽ nhảy dựng.
Không đợi hắn mở miệng, Thẩm Thanh Huyền lại cong môi cười nói tiếp: "Nhưng giường này nhỏ quá, không đủ làm giường tân hôn."
Lời trong lời ngoài, có ý ám chỉ.
Cố Kiến Thâm nhìn y không chớp mắt, ý đồ từ thần thái nhìn thấu tâm tư y. Nhưng thật đáng tiếc, Thẩm Thanh Huyền sống qua vạn năm, không ai nhìn thấu nổi.
Trong chớp mắt, Thẩm Thanh Huyền lại biến trở về bộ dáng thiếu niên, y kéo kéo ống tay áo Cố Kiến Thâm: "Chúng ta đi nghỉ ngơi sớm một chút."
Y ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt trong suốt, thật giống một thiếu niên ngây thơ, sạch sẽ lại mỹ lệ.
Cố Kiến Thâm rũ mắt nhìn y, lúc lâu sau mới mở miệng: "Ừ."
Nói xong, hắn bế người lên, cẩn thận đặt trên giường.
Thẩm Thanh Huyền lại nói: "Giúp ta cởi quần áo."
Đồng tử Thẩm Thanh Huyền co lại, nhưng hắn nhanh chóng giấu đi cảm xúc: "Được."
Thẩm Thanh Huyền quy quy củ củ ngồi trên giường, không nhúc nhích mặc Cố Kiến Thâm hầu hạ.
Cố Kiến Thâm vì y cởi bỏ áo khoác ngoài, vì y thả mái tóc dài. Sợi tóc rơi rụng, chạm vào khuôn mặt y, khiến nó càng thêm nhỏ nhắn tinh xảo.
Y nhìn chằm chằm Cố Kiến Thâm, môi mỏng mềm mại khẽ nhếch: "... Giày."
Nói xong y hơi nâng chân trái, ý bảo Cố Kiến Thâm tháo giày cho mình.
Vẫn là câu nói kia, may mắn người Tâm Vực không có ở đây, nếu không dù liều mạng cũng muốn đánh Thẩm Thanh Huyền một trận! Hắc tâm liên đáng chết! Dám vũ nhục bệ hạ nhà ta như vậy!
Nhưng sự thật là... một người muốn đánh một người muốn bị đánh, bệ hạ nhà bọn họ bị trêu đến tâm ngứa khó nhịn, hài lòng không thôi.
Cởi bỏ ủng vớ, Cố Kiến Thâm nhìn ngón chân nhỏ mượt mà như châu ngọc, hỏi: "Sư thúc lạnh không?"
Tới cảnh giới tu vi của bọn họ, lạnh thế lạnh nữa cũng không lạnh, nóng thế nóng nữa cũng không nóng, hỏi câu này thật sự quá buồn cười.
Nhưng Thẩm Thanh Huyền lại trả lời hắn: "Lạnh."
Cố Kiến Thâm đột ngột ngẩng đầu.
"Ngươi có thể đến đây sưởi ấm giúp ta không?"
Cố Kiến Thâm nắm mắt cá chân y, kéo người, ôm toàn bộ vào trong lòng.
Thẩm Thanh Huyền không chút cự tuyệt, ngược lại còn rúc vào ngực hắn, ngoan ngoãn khác thường.
Cố Kiến Thâm ghé sát vào y, thầm thì bên tai y: "Sao sư thúc không đổi về bản thể?"
Thân thể thiếu niên trước mắt thật sự quá non nớt, Cố Kiến Thâm không thể làm gì khác.
Thẩm Thanh Huyền biết rõ còn cố hỏi: "Tại sao phải biến trở về?"
Cố Kiến Thâm thấp giọng: "Càng dễ dàng sưởi ấm hơn."
"Giường này quá nhỏ, biến trở về, hai người ngủ chung sẽ rất chật."
"..."
Thẩm Thanh Huyền vùi trước ngực hắn, cố nén ý cười: "Thân thể nhỏ một chút, ngươi ôm cũng tiện."
Tay đặt trên eo y của Cố Kiến Thâm bỗng nhiên dùng sức.
Thẩm Thanh Huyền mềm giọng: "Được rồi, ngủ thôi."
Sao Cố Kiến Thâm có thể ngủ được?
Trêu người ra lửa, sau đó lại chạy đi ngủ...
Cố tình Cố Kiến Thâm không làm gì được y, nếu là biến thân thuật của người khác hắn có thể dễ dàng tháo bỏ, nhưng của Thẩm Thanh Huyền, nếu hắn khăng khăng muốn tháo, chỉ sợ Tử Ngọ Quan sẽ hóa thành tro.
Thân thể nhỏ như vậy... Cố Kiến Thâm không ra tay nổi.
Tâm tình Thẩm Thanh Huyền đặc biệt tốt, khóe miệng nhếch lên cao cũng không áp chế được xuống.
Tuy tôn chủ đại nhân chưa từng yêu qua, nhưng không ăn thịt heo vẫn thấy qua heo chạy, đạo lý lạt mềm buộc chặt y vẫn hiểu.
Tình kiếp không phải dục kiếp, làm tình không tính, quan trọng là sự rung động.
Loại ma tu Tâm Vực như Cố Kiến Thâm, dục lớn hơn tình, để hắn dễ dàng đắc thủ, hiệu quả sẽ ngược lại.
Từ từ thôi, chỉ vừa mới bắt đầu.
Trước khi ngủ, y nhìn ngọc giản một chút, quả nhiên nhiệm vụ cởi áo tháo thắt lưng không đơn giản như vậy, xem ra y phải tự mình làm, có khi còn phải cởi sạch mới được.
Một đêm mộng đẹp, ừm... là Thẩm Thanh Huyền một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Huyền thần thanh khí sảng, ăn cơm xong y nói: "Chúng ta đi thu thập da trâu đi."
Cố Kiến Thâm tất nhiên theo ý y.
Tử Ngọ Quan giống như các môn phái truyền thống khác, cũng có rừng cây sau núi.
Nếu nhận được nhiệm vụ săn thú, đệ tử mới nhập môn có thể tìm kiếm ở vòng ngoài, đánh chết sau đó thu thập.
Loại động vật gia súc như trâu, cứ tìm phía sau núi là có.
Vốn tưởng động vật có ánh mắt tốt như trâu sẽ là sinh vật dễ nhìn không khác gì kim long, kết quả...
Thẩm Thanh Huyền vẻ mặt ghét bỏ: "Đây là trâu?"
Cố Kiến Thâm mỉm cười: "Ừ."
Thẩm Thanh Huyền im lặng, cuối cùng không đem từ xấu nói ra.
Thật ra trâu ở Tử Ngọ Quan khá manh (dễ thương), có chút linh khí, lại được nuôi thả nên mắt con nào con nấy to tròn ngập nước, bán manh (tỏ vẻ dễ thương) một chút là không ai nỡ xuống tay.
Nhưng Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm đều không phải hạng người nhân từ.
Vừa mới bắt đầu cuộc sống mới, cho nên không ít đệ tử tới làm nhiệm vụ, có lẽ khá nhiều người nhận được nhiệm vụ thu thập da trâu.
Nhiệm vụ này đối với hai vị đại lão mà nói bé bằng con kiến, không đáng nhắc tới, nhưng đối với đệ tử mới nhập môn, lại không phải chuyện dễ.
Đầu tiên sẽ có những con trâu cường tráng khỏe mạnh, chạy đặc biệt nhanh, muốn giết không phải dễ. Còn những con trâu chạy chậm sẽ bán manh, mắt to ngập nước chớp chớp, kêu ô ô hai tiếng, đã khiến tiểu đệ tử muốn phóng sinh.
So sánh những người khác tay luống chân cuống, Cố Kiến Thâm bên này động tác mau lẹ, vô cùng nhanh chóng gọn gàng.
Thẩm Thanh Huyền căn bản không cần động tay, Cố Kiến Thâm không tốn một giọt mồ hôi đã giải quyết xong.
Có tiểu đệ tử nhìn thấy, bọn họ bên này vật lộn cả người đầy máu, mệt thở hồng hộc, kết quả người ta bên kia một tí tro bụi cũng không dính đã thu thập được da trâu, có tức không cơ chứ!
Mắt thấy Thẩm Thanh Huyền thảnh thơi ngồi đó uống trà, bọn họ liền bắt đầu châm chọc mỉa mai.
"Thiếu gia có tiền còn cần gì tu hành? Thành thật ở nhà hưởng thụ đi."
"Tu hành là phải rèn luyện thân thể, mài giũa ý chí, sai người hầu đi làm nhiệm vụ, thật nực cười!"
Lỗ tai vô cùng nhạy cảm của tôn chủ đại nhân tất nhiên nghe được rõ ràng... Nhưng nghe được cũng không khác gì không nghe được, y lớn rồi, không so đo với đám nhỏ ơi là nhỏ nhỏ ơi là nhỏ tiểu bối kia.
Có điều Thẩm Thanh Huyền cũng không định bắt nạt tiểu bối, trâu ít người nhiều, nếu cứ tiếp tục, hai người bọn họ sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đám tiểu đệ tử bên kia không tránh khỏi có chút thảm.
Vì chiếu cố hậu bối, Thẩm Thanh Huyền gọi Cố Kiến Thâm: "Chúng ta vào bên trong nhìn xem."
Cố Kiến Thâm mỉm cười: "Được."
Đáng thương Thẩm Thanh Huyền săn sóc giúp đỡ tiểu đệ tử, tiểu đệ tử chẳng những không hiểu mà còn thì thầm to nhỏ: "Thật không biết trời cao đất dày, tốt nhất có đi mà không có về!"
Thẩm Thanh Huyền: "..."
Cố Kiến Thâm dịu giọng: "Đi thôi, tìm nơi không người." Nói xong hắn bế Thẩm Thanh Huyền lên.
Rất tốt, tiếng nói thầm phía sau lại chuyển hướng: "Trời ạ, lớn bằng từng này rồi còn bắt người ta bế, rốt cuộc là thiên kim thiếu gia nhà ai!"
Thầm Thanh Huyền: "..."
Cố Kiến Thâm cười ra tiếng.
Thẩm Thanh Huyền trừng hắn.
"Không phải cố ý, chỉ là quen nếp."
Thẩm Thanh Huyền im lặng, nhưng hai tay vòng qua cổ hắn.
Cố Kiến Thâm chăm chú nhìn cái trán trắng mịn của y, nhịn thật lâu mới không hôn xuống.
Hai người càng chạy càng xa, hẳn đã qua khu an toàn, tiến vào chỗ khá nguy hiểm.
Đáng tiếc hai người nguy hiểm nhất thiên hạ đang ở chỗ này, cho nên nơi này có nguy hiểm nữa nữa nữa đối với họ cũng không là gì.
Đang đi, Thẩm Thanh Huyền bỗng nhiên nói: "Ở đây."
"Được."
"Thả ta xuống."
Cố Kiến Thâm cẩn thận đặt y xuống một chỗ sạch sẽ.
Chân vừa chạm đất, Thẩm Thanh Huyền liền khôi phục dáng vẻ trưởng thành.
Đồng tử Cố Kiến Thâm hơi co lại.
Thẩm Thanh Huyền quay đầu nhìn về phía bên hông, chậm rãi nói: "Linh tuyền này nhìn không tệ."
Chiếu theo tầm mắt y là một linh tuyền tự nhiên, nước suối ào ạt, linh khí mờ mịt, một mảnh tuyệt diệu.
Cố Kiến Thâm cũng thấy được.
Thẩm Thanh Huyền đi thẳng tới.
Xuyên qua tầng tầng lá cây, linh tuyền ung dung tự đắc nằm trong đám sương mờ ảo.
Cố Kiến Thâm theo sau, nhìn thoáng qua liền ngây người, giống như bị đinh tại chỗ, nửa bước không xê dịch.
Nam tử đưa lưng về phía hắn vươn tay, tay áo lửng lơ trượt xuống, cánh tay trắng nõn như mỹ ngọc mềm ấm tốt nhất, ngón tay y khẽ động đậy, cởi bỏ dải lụa quấn tóc, tóc đen như thác nước đổ xuống, thẳng đến bên hông.
Càng khiến người ta máu nóng sôi trào chính là, y lại tháo đai lưng, quần áo trắng tuyết như bị sương sớm chiếu rọi hóa thành mây mù dày đặc, chậm rãi trượt xuống, làm lộ ra đóa hoa mềm mại ẩn sâu bên trong.
Nhưng mà... cơ thể còn mềm mại hơn nước, người còn đẹp hơn hoa.
Cố Kiến Thâm nhìn không chớp mắt, nghe được cả tiếng trống vang dội.
Đó là tiếng tim y, truyền tới từ lồng ngực.
Chương 22
Thẩm Thanh Huyền đi về phía linh tuyền, khi mũi chân bóng loáng xinh đẹp kia chạm vào mặt nước, gợn sóng dấy lên như chấn động cả rừng cây.
Y vào trong nước, thân thể và nước linh tuyền hòa làm một, tóc đen tản ra như mưa sao rơi xuống, khiến trời đất đảo ngược.
Cố Kiến Thâm bỗng nhiên có xúc động muốn ôm lấy y, bởi vì nước linh tuyền không những không rửa sạch được thân thể y mà còn vấy bẩn.
Lấy tư cách gì chạm vào y? Lấy tư cách gì vờn quanh y? Thứ nước linh tuyền trong suốt không nơi nương tựa kia lấy tư cách gì thân mật với y như vậy?
''Bệ hạ..." Thẩm Thanh Huyền tựa vào cạnh ao, cười yếu ớt nhìn hắn: "Cùng nhau đi."
Cố Kiến Thâm chợt hoàn hồn, đôi mắt xanh thẳm biến hoàn toàn thành màu đỏ: xinh đẹp, sáng rực, mang theo xâm lược không hề che giấu.
Thẩm Thanh Huyền khẽ nhếch môi mỏng, rất thích bộ dạng này của hắn.
—— Quả nhiên đôi mắt đỏ này vẫn hợp với sự kiêu ngạo phách lối hơn.
Cố Kiến Thâm đi thẳng về phía y, dù vào trong nước nhưng nhờ linh khí phụ thể nên nước không thể đến gần hắn, quần áo hắn vẫn khô bong, không bị thấm nước.
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn.
Chớp mắt sau đó, Cố Kiến Thâm dùng linh khí bảo bọc y bên trong, xua đi thứ nước cản trở kia.
Da thịt trong suốt như tuyết, thân thể tựa như ảo mộng, người này là thuyết minh cao nhất cho hai từ hoàn mỹ.
Cố Kiến Thâm chăm chú nhìn y không chớp mắt, Thẩm Thanh Huyền cũng không cảm thấy mất tự nhiên, ngược lại còn cong môi cười: "Bệ hạ làm gì thế?"
"Chúng không có tư cách tới gần ngươi."
Đáy mắt Thẩm Thanh Huyền tất cả đều là ý cười: "Chỉ là nước thôi mà."
Sao lại có người ăn dấm chua với cả nước thế này.
"Sư thúc thật sự quá mê người."
Nói xong, hắn muốn hôn lên bờ môi mỏng nhạt màu động lòng người kia.
Ngón tay trắng nõn chắn giữa hai người, Thẩm Thanh Huyền cười mỉm nhìn hắn.
Cố Kiến Thâm nhướng mày: "Sư thúc có ý gì?"
"Ta phải hỏi bệ hạ mới đúng."
Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm y: "Sư thúc dùng mọi cách quyến rũ ta, chẳng phải muốn..."
Thẩm Thanh Huyền cắt ngang lời hắn: "Ta quyến rũ ngươi lúc nào?"
Cố Kiến Thâm ngẩn người.
Thân thể Thẩm Thanh Huyền không động đậy, nhưng lại thả ra chút linh khí, nước linh tuyền vốn bị đuổi đi đột nhiên chen tới, quấn lấy hai người, làm ướt cơ thể Thẩm Thanh Huyền, ướt luôn quần áo Cố Kiến Thâm.
Y chậm rãi nói: "Ta chỉ thấy thích nước suối này, muốn xuống nghỉ ngơi một chút, khi nào thì thành quyến rũ ngươi?"
Theo mặt chữ mà nói, Thẩm Thanh Huyền không nói sai.
Người ta có làm gì đâu mà, tình cờ thấy linh tuyền, tình cờ muốn ngâm, mà ngâm thì tất nhiên phải cởi quần áo rồi? Vậy nên cứ cởi thôi, cởi xong xuống ngâm còn tốt bụng mời ngươi qua ngâm cùng nữa là... Đấy, có thấy hai chữ quyến rũ nào đâu!
Thế nhưng... tất cả hành động cử chỉ đều mang cám dỗ.
Ngay cả dáng vẻ cong môi khẽ cười này của Thẩm Thanh Huyền cũng khiến tâm Cố Kiến Thâm ngứa ngáy.
Thẩm Thanh Huyền cố tình dùng đầu ngón tay thon dài chọt chọt hắn: "Bệ hạ, sao thân thể người nóng vậy?"
Cố Kiến Thâm khẽ nhếch môi mỏng, yên lặng nhìn y.
Thẩm Thanh Huyền đùa giỡn hắn: "Nếu còn nóng nữa, sợ rằng linh tuyền này sẽ bị hong khô mất."
Cố Kiến Thâm thật sự muốn chặn miệng người này lại, khiến y chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Nhưng không được...
Thẩm Thanh Huyền.
Người đứng đầu Thiên Đạo.
Nếu dùng sức mạnh, thật khó nói ai hơn ai.
Cố Kiến Thâm dời mắt, bình ổn cảm xúc.
—— Bị người nắm mũi dắt đi như thế, là lần đầu tiên từ khi sinh ra tới nay, rất mới mẻ, rất thú vị.
Cố Kiến Thâm xoay người, bước từng bước lên bờ.
Quần áo hắn ướt nhẹp, dính sát lên người, không lộ vẻ chật vật mà ngược lại còn phác họa toàn bộ đường cong gợi cảm.
Thẩm Thanh Huyền hăng hái nhìn: "Không tới thử một chút sao? Linh tuyền này thật sự rất thoải mái."
Vốn tưởng Cố Kiến Thâm bỏ cuộc giữa chừng, nào ngờ hắn cong môi, thấp giọng: "Sư thúc mời, sao dám không tuân?"
Nói xong, hắn nắm vạt áo, cởi bỏ áo ngoài ướt sũng.
Thẩm Thanh Huyền dù bận vẫn nhàn nhã nhìn hắn.
Cố Kiến Thâm lại không nhìn y, hắn thong thả tháo dây buộc tóc, sợi tóc tản ra trong chớp mắt, đỏ thẫm rơi lả tả, như ngọn lửa đỏ thắm bốc cháy nơi chân trời.
Ánh mắt Thẩm Thanh Huyền đột nhiên sáng rực lên.
Tóc đỏ... tóc đỏ thật xinh đẹp!
Da trắng tóc đỏ vốn đã cực kỳ đẹp mắt, lại phối hợp với tóc đỏ dã lệ này...
Thẩm Thanh Huyền quên cả chớp mắt.
Cố Kiến Thâm liếc y một cái, tiếp tục cởi áo lót.
Da trắng, nhưng dáng người hắn rắn chắc, không đạm bạc trong trẻo như Thẩm Thanh Huyền, mà cường thế gợi cảm, mỗi tấc bắp thịt xuất hiện vừa vặn, không thừa không thiếu, lực lượng tích tụ biểu lộ gợi cảm cực hạn.
Thật ra những thứ đó không khiến Thẩm Thanh Huyền khó dời mắt.
Chân chính làm đồng tử y co lại chính là hoa văn màu đỏ chạy từ bả vai tới hông kia.
Lấy máu nhập đạo, chịu đủ vây khốn.
Đây là ký hiệu cấm kỵ, ký hiệu chứng tỏ hắn đã phải trả cái giá rất lớn, tượng trương cho hung hãn tàn bạo. Nhưng xinh đẹp hơn tất thảy.
Thẩm Thanh Huyền muốn nhìn thấy một Cố Kiến Thâm chân chính, lúc này đã được bảy tám phần. Còn mê người hơn so với trong tưởng tượng của y.
Cố Kiến Thâm bước xuống, nước linh tuyền không qua chân hắn, eo hắn đụng phải cấm chế xinh đẹp.
Đột nhiên, Thẩm Thanh Huyền hiểu được tâm trạng ấy.
Muốn xua hết nước linh tuyền đi, không để chúng chạm vào lòng hắn.
Quá đẹp, thân thể hoàn mỹ, hoa văn hoàn mỹ, màu đỏ hoàn mỹ.
Cố Kiến Thâm ngửa đầu tựa vào cạnh ao, giọng nói lười nhác: “Linh tuyền này quả nhiên không tệ.”
Thẩm Thanh Huyền: "..."
Cố Kiến Thâm cách y rất xa, mỗi người một bên, nước sông không phạm nước giếng.
Thẩm Thanh Huyền ngứa ngáy, bắt đầu dịch sang chỗ hắn.
Cố Kiến Thâm giả vờ như không phát hiện.
Thẩm Thanh Huyền đi tới cạnh hắn, vươn tay muốn chạm vào bờ vai ấy.
Nơi đó là mở đầu của huyết ấn, rực rỡ nhất xinh đẹp nhất, nhỏ giọt ướt át.
Khoảnh khắc ngón tay sắp chạm tới, Cố Kiến Thâm đột nhiên cầm tay y.
“Sư thúc muốn làm gì?”
Thẩm Thanh Huyền chăm chú nhìn thân thể hắn: "Chạm một chút thôi."
Cố Kiến Thâm thấy y như thế vừa buồn cười vừa tức giận.
Tên nhóc không cho người ta đốt đèn còn bản thân lại chạy tới phóng hỏa này, hắn chạm y thì không cho, phải y chạm mới được, không đồng ý lại bắt đầu làm nũng.
Nghĩ như vậy, Cố Kiến Thâm không áp chế được nụ cười trên môi.
Hết lần này đến lần khác hắn còn phải giả bộ đứng đắn: "Ngươi như thế, ta sẽ hiểu lầm."
Thẩm Thanh Huyền cũng không ngẩng đầu: "Hiểu lầm cái gì?"
"Hiểu lầm sư thúc đang câu dẫn ta."
"..."
Cố Kiến Thâm vân vê ngón tay thon dài của y: "Sư thúc... cho ta hôn một cái, ta để người chạm."
Thẩm Thanh Huyền chợt ngẩng đầu, chuẩn xác bắt được một tia trêu ghẹo trong mắt Cố Kiến Thâm.
Tên khốn kiếp, dám ăn hiếp y.
Không chạm thì thôi, ai thèm!
Thẩm Thanh Huyền thông suốt đứng dậy, ra khỏi linh tuyền.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, y cũng lười tự mặc quần áo, trực tiếp thi thuật biến thành thiếu niên.
Thẩm Thanh Huyền nhỏ nhắn sạch sẽ đứng bên bờ, hất cằm: "Đi."
Thái độ trước và sau có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Cố Kiến Thâm nhìn về phía y: "Không ngâm nữa?"
Thẩm Thanh Huyền cố gắng dời tầm mắt khỏi cơ thể hắn: “Mặc quần áo tử tế, đi giết trâu.” Mấy chữ này nói ra nghiến răng nghiến lợi.
Cố Kiến Thâm buồn cười y: “Nếu sư thúc thích thì cứ nhìn đi.” Đáng tiếc chỉ cho nhìn không cho chạm.
Thẩm Thanh Huyền quay đầu: “Không thích.”
Nếu bộ dáng kia không luyến tiếc như vậy, lời này còn tin được hai phần.
"Không thích thì thôi." Nói xong hắn cũng bước ra khỏi nước.
Vốn thi thuật một cái là có thể mặc quần áo tử tế, nhưng Cố Kiến Thâm không làm, hắn cầm xiêm y ướt nhẹp lên, thong thả vắt nước: "Quần áo ướt như vầy sao mặc được?"
Thâm Thanh Huyền nhìn y một cái, lại nhìn thêm cái nữa, lại nhìn nhìn cái nữa...
Cố Kiến Thâm còn nháy mắt với y.
Lúc này Thẩm Thanh Huyền nghĩ đến một câu: Hôn hôn hôn, hôn mau hôn mau, hôn xong để ta nhìn kỹ cơ thể ngươi...
Không được!
Vấn đề không phải hôn hay không hôn, mà là thỏa hiệp đồng nghĩa với chịu thua.
Sao y có thể chịu thua ma tu Tâm Vực được?
Thẩm Thanh Huyền thở nhẹ một hơi, trong lòng nhỏ máu làm thuật pháp hong khô quần áo Cố Kiến Thâm, hơn nữa còn giúp hắn ăn mặc chỉnh tề.
Cố Kiến Thâm lại hỏi: "Không cân nhắc một chút sao?"
Giọng tiểu thiếu niên mềm mại nhưng lạnh lùng: “Giết trâu cho ta!”
Tâm tình Cố Kiến Thâm rất tốt, hắn hành lễ, cung kính đáp: “Tuân lệnh.”
Thẩm Thanh Huyền lại bị từng sợi tóc trượt xuống vai quyến rũ trợn tròn mắt.
May mà Cố Kiến Thâm giấu đi màu tóc, mắt thấy màu đỏ bị màu đen chiếm đoạt, Thẩm Thanh Huyền tựa như trở lại ngàn năm trước, thấu hiểu được cảm xúc buồn khổ của sư tôn khi xách y ra từ ổ vàng ổ bạc.
Tổng cộng hai người thu được bốn mươi tấm da trâu, bởi vì chất lượng da trâu tốt, bọn họ được đánh giá cao, có tư cách chọn một trong ba nhiệm vụ.
Sở dĩ Thẩm Thanh Huyền muốn làm nhiệm vụ này là vì muốn cà ra nhiệm vụ "canh dệt".
Đáng tiếc vận khí không tốt, không cà ra, y tiện tay nhận nhiệm vụ truyền tin vào thành, Cố Kiến Thâm tất nhiên cũng giống y.
Lúc quay về tiểu viện, Thẩm Thanh Huyền kiểm tra ngọc giản một chút.
Nhiệm vụ thứ mười ba, cởi áo tháo thắt lưng đã hoàn thành, nhiệm vụ mới nhảy ra.
"Thứ mười lăm, hôn Cố Kiến Thâm một lần."
Ngọc giản đã là lợn chết không sợ nước sôi, thông báo nhiệm vụ "đáng sợ" thế này, mà còn chưa giả chết.
Thẩm Thanh Huyền dừng một lúc, ánh mắt bỗng dưng sáng lên.
Vừa vào phòng, y lập tức hỏi Cố Kiến Thâm: "Lời trước đó còn tính không?"
Cố Kiến Thâm không kịp phản ứng y muốn nói gì.
Thẩm Thanh Huyền lại biến về dáng vẻ trưởng thành, tới gần hắn nói khẽ:
“Hôn một cái rồi cho ta chạm nhé?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét