Chương 16
Bái nhập cùng tông môn?
Thẩm Thanh Huyền phát giác ngọc giản ngày càng thiểu năng.
Y và Cố Kiến Thâm xuất cùng một thầy, bàn về bối phận Cố Kiến Thâm còn phải gọi y một tiếng sư thúc, vốn là cùng một tông môn, giờ lại kêu bái nhập cùng tông môn nào nữa?
Ngọc giản chưa tắt hơi, vội nhả thêm hàng chữ: "Bổ sung: Không tính quá khứ, chỉ tính hiện tại!"
Thẩm Thanh Huyền: "..."
Ngọc giản rất sợ đại lão không hiểu, tiếp tục nhả chữ: "Bái nhập cùng tông môn, ở cùng một phòng ký túc xá, làm..."
Lời còn chưa dứt, ngọc giản đã tắt thở.
Ngu xuẩn...
Thẩm Thanh Huyền không hiểu, tại sao người bên trên lại cử xuống tên ngu ngốc này giúp y tu sửa thang trời.
Hừ, nể mặt thang trời, không so đo.
Bái nhập tông môn không khó, khắp thiên hạ nhiều tông môn như vậy, y muốn đi đâu thì đi, không ai ngăn cản được. Vấn đề là sao có thể bái nhập cùng tông môn với Cố Kiến Thâm.
Đế tôn Tâm Vực sẽ đồng ý bái nhập tông môn Thiên Đạo ư?
Ra khỏi bí cảnh Nguyệt Lạc, bên ngoài có không ít tông môn đang chiêu mộ đệ tử.
Đây cũng là một trong những điểm tốt của bí cảnh Nguyệt Lạc. Bí cảnh chỉ có một lối ra, chỉ cần có thể ra ngoài, đồng nghĩa với việc ngươi đã vượt qua toàn bộ bí cảnh, ngươi có thực lực và cơ duyên nhất định.
Vì muốn tuyển được đệ tử ưu tú, một vài tông môn nhỏ đều rối rít đóng quân quanh năm ở lối ra, hy vọng có thể thu về nhân tài xuất chúng.
Đi ra ngoài trước, Thẩm Thanh Huyền hỏi Túc Vũ: "Sau này ngươi có tính toán gì?"
Túc Vũ đáp: "Tớ muốn tiếp tục tu hành!"
"Ngươi quay về núi Vạn Tú, tôn chủ sẽ an bài giúp ngươi."
Túc Vũ lắc đầu: "Tôn chủ đại nhân cho tớ xuống núi là mong tớ tự rèn luyện, sao tớ có thể không biết xấu hổ quay về gặp lão nhân gia khi chưa có chút thành tích nào."
"Vậy ngươi có thể đi gặp Tằng Tử Lương."
Túc Vũ vội nói: "Không ổn lắm. Tằng đại nhân chắc chắn sẽ cho tớ hoàn cảnh và tài nguyên tu hành tốt nhất, nhưng như vậy không được..."
Mấy ngày nay ở bí cảnh Nguyệt Lạc, Túc Vũ thực sự cảm nhận được sự chênh lệch giữa mình và những người khác.
Không phải tư chất không phải tài nguyên mà là lịch duyệt (kinh nghiệm, sự từng trải).
Để đi con đường tu chân này, không phải cứ dựa vào một tấm lòng nhiệt huyết là có thể chạm tới đại đạo.
Thẩm Thanh Huyền khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Túc Vũ hỏi y: "Triều Yên, cậu định quay về tộc cùng Thanh Thâm đại ca à?"
Đúng rồi... Cố Kiến Thâm cho hai người bọn họ thêm thiết lập là người thanh liễu tộc, hắn tới đón Thánh Tử trở về.
Không đợi Cố Kiến Thâm mở miệng, Thẩm Thanh Huyền đã nói trước: "Ta không quay về."
Túc Vũ chớp mắt: "Tại sao?"
Thẩm Thanh Huyền nghiêm túc nói hươu nói vượn: "Hồi tộc ta sẽ bị coi thành Thánh Tử, các trưởng lão chắc chắn sẽ cho ta thứ tốt nhất, giống như ngươi nói, con đường tu hành không đơn giản như vậy, dù có được tu vi cao nhờ hoàn cảnh an nhàn, ngày sau cũng khó có đại thành."
Túc Vũ nhìn Cố Kiến Thâm, vô cùng lo lắng: "Vậy..."
Thẩm Thanh Huyền cũng nhìn về phía Cố Kiến Thâm, y ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, trong đôi mắt ngập nước còn mang theo chút mong đợi: "Thanh Thâm, chúng ta không về có được không?"
Không nói đến Cố Kiến Thâm, tâm Túc Vũ đã run lên mạnh mẽ: Má ơi, thật... thật đáng yêu!
Cố Kiến Thâm rõ ràng đơ người, sau đó trong mắt hắn hình như có gợn sóng tản ra, thần thái dịu dàng cung kính, hắn cúi người, hành lễ nói: "Cẩn tuân thánh ý."
Trong lòng Thẩm Thanh Huyền ha hả, trên mặt lại tràn đầy tin cậy: "Cảm ơn ngươi, Thanh Thâm đại ca."
Xưng hô này vừa nói ra, trong con ngươi xanh thẳm của Cố Kiến Thâm chợt lóe qua một tia đỏ thắm. Nhưng vì cúi đầu nên không bị lộ.
Thẩm Thanh Huyền bị chính giọng nói ngoài giòn trong mềm của mình dọa, nửa câu cũng không nghĩ sẽ nói lại.
Túc Vũ vui mừng nhất, thật tốt quá, bọn họ còn có thể ở cùng nhau!
Bọn họ vừa ra khỏi bí cảnh Nguyệt Lạc, liền có tu sĩ nhìn tiên phong đạo cốt kỳ thực chưa Trúc Cơ bước lại gần: "Thiên Võ Phong chiêu mộ môn đồ, không biết ba vị đây có hứng thú vào xem không?"
Túc Vũ đang tò mò, lại có thêm một cô gái uyển chuyển xinh đẹp tới nghênh đón: "Tiểu đạo hữu tư chất trác tuyệt, Sâm La Uyển chúng tôi mới là sự lựa chọn tốt nhất."
Đạo sĩ tiên phong đạo cốt kia lập tức xị mặt đáp trả: "Tiểu đạo hữu chớ nên bị tà nhân mê hoặc, Sâm La Uyển kia chính là ma tu Tâm Vực!"
Nữ tử cũng không vừa: "Tâm Vực ta tu hành cầu không thẹn với lương tâm, nào như mấy thứ ngụy lý học không rõ ràng của các người!"
Đạo sĩ nhanh chóng bùng nổ: "Không thẹn với lương tâm? Giết người như ma, tùy ý túng dục, hoang đường bất kham cũng xứng không thẹn?"
Nữ tử đúng lý hợp tình: "Giết người đáng chết, theo đúng lương tâm, việc gì phải thẹn?"
Đừng nói chiêu mộ đệ tử, hai người này đã làm ồn ào cả trời đất.
Túc Vũ đầu đầy hắc tuyến đi vòng qua, còn phun tào một câu: "Thật trẻ con."
Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm đồng thời cảm nhận được như thế nào là bị xuyên một kích.
Khụ khụ... Không phải, môn đồ cãi vã là chuyện của môn đồ, hai người bọn họ vẫn rất hòa thuận, còn ôm nhau ngủ chung nữa cơ mà.
Chuyện đêm đầu tiên hai người trẻ còn dùng băng hỏa đấu nhau, hai vị đại lão đều lựa chọn quên đi.
Túc Vũ suy đoán, tiểu môn tiểu phái không thu được người mới phải ra sức gào thét, môn phái chính quy có hệ thống đều chờ người đi bái phỏng.
Giống như Tử Ngọ Quan trước mặt, đoan trang đại khí, nghiêm túc nội liễm, quan trọng hơn là phía sau có hàng dài người báo danh, nhìn không tới điểm cuối.
Ánh mắt Túc Vũ sáng lên: "Chúng ta tới chỗ đó xem thử đi!"
Thẩm Thanh Huyền nhướng lông mày.
Nếu y nhớ không nhầm thì Tử Ngọ Quan là môn phái do Diệp Trạm chưởng quản.
Y rất có ấn tượng với vị đồ tôn này.
Chủ yếu bởi vì Diệp Trạm thực sự đặc biệt, mỗi lần thấy Thẩm Thanh Huyền đều kích động khác thường. Giờ già rồi còn đỡ, lúc mới nhận chức chưởng môn, Thẩm Thanh Huyền đi thăm hắn một lần, sau khi trở về tên nhóc này trốn trong phòng bảy ngày bảy đêm không chịu ra ngoài.
Sư tôn Xích Dương Tử của Diệp Trạm lo lắng hắn, chạy đi đá cửa phòng hắn, kết quả thấy thằng nhóc này khóc sưng cả hai mắt.
Xích Dương Tử: "Ngươi làm cái gì đấy?"
Diệp Trạm nức nở: "Nhìn thấy tôn chủ, cảm động rơi nước mắt!"
Sư tôn hắn đều muốn trục xuất tên ngu xuẩn này khỏi sư môn.
Xích Dương Tử nói chuyện đáng chê cười này cho sư tôn của mình cũng chính là Thẩm Thanh Huyền nghe xong, Thẩm Thanh Huyền liền nhớ kỹ đứa nhỏ năm ấy.
Dù gì nó cũng đã khóc bảy ngày bảy đêm, quên nó thì không tốt lắm.
Dựa theo tính toán của Thẩm Thanh Huyền, y không muốn tiến vào môn phái của đồ tôn đồ đồ tôn đồ đồ đồ tôn, như vậy đỡ lo bị người nhận ra, bớt chuyện không ít.
Nhưng nhìn thấy hai tên quỷ lúc nãy cãi nhau rối tung rối mù, Thẩm Thanh Huyền lại cảm thấy hay thôi đừng ủy khuất bản thân, Tử Ngọ Quan trông cũng được việc phết.
Tuy đội ngũ xếp hàng rất dài nhưng vì chỉ đăng kí tên nên tiến độ khá nhanh, không bao lâu đã tới lượt họ.
Túc Vũ ở đằng trước, nó vô cùng khẩn trương, gần đến trạm, mắt to sáng lấp lánh.
Vị tu sĩ ngồi bàn hỏi nó mấy vấn đề, làm chút thông kê, sau đó nói: "Ngày mai mời đến dưới chân núi Tử Ngọ làm khảo hạch."
Túc Vũ vội vàng đồng ý.
Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm cũng như thế, chẳng qua người nọ nhìn Cố Kiến Thâm nhiều vài lần.
Không phải vì Cố Kiến Thâm bị lộ, mà vì dáng dấp hắn quá bắt mắt, không chỉ vị tu sĩ này, lúc xếp hàng cũng có một đống người nhìn trộm hắn.
Nữ có, nam có đều nhìn hắn không chớp mắt...
Khi rời đi, Thẩm Thanh Huyền nhỏ giọng nói bên cạnh hắn: "Tư nhan bệ hạ tuyệt lệ, khiến người rủ lòng thương."
Lời trong lời ngoài đều hình dung hắn không khác gì nữ nhân, cũng coi như là đặc quyền của Liên Hoa tôn chủ.
Cố Kiến Thâm phản đòn: "Ghen?"
Thẩm Thanh Huyền: "...''
Cố Kiến Thâm từ tốn nhỏ nhẹ nói: "Yên tâm, trong mắt Kiến Thâm chỉ có một người là sư thúc.''
Cả người Thẩm Thanh Huyền tê dại, bị sét đánh trúng!
Màn đêm buông xuống, bọn họ nghỉ ngơi dưới chân núi Tử Ngọ.
Tuy nói ngày mai khảo hạch, nhưng cũng không có gì hồi hộp, loại khảo hạch nhập môn này đơn giản chỉ là xem tư chất.
Tư chất Túc Vũ chắc chắn không thành vấn đề.
Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm khi nào thì lo lắng chuyện này? Hai người bọn họ còn đang lặng lẽ thủ thỉ.
Cố Kiến Thâm hỏi Thẩm Thanh Huyền: "Tôn chủ không sợ ta hủy Tử Ngọ Quan?"
Tử Ngọ Quan là một trong sáu môn phái đứng đầu Thiên Đạo, có thể coi là xương cánh tay. Đế tôn Tâm Vực như Cố Kiến Thâm lẻn vào chỗ này là vô cùng uy hiếp.
Thẩm Thanh Huyền liếc hắn: "Ngươi hủy được?'' Ý là, ngươi để ta ở đâu?
Cố Kiến Thâm thích bộ dáng này của y, không nhịn được trêu ghẹo: "Nơi sư thúc ở, ta tất nhiên luyến tiếc hủy diệt.''
Thẩm Thanh Huyền: Ha hả...
Kìm xuống, tất cả đều vì dọn gạch.
Một đêm rất nhanh liền trôi qua, ngày kế bọn họ đồng loạt tới dưới chân núi Tử Ngọ.
Khảo hạch quả thật không khó, leo núi xong thừa linh áp lại xem linh điền.
Leo núi giống chơi xuân, ba người vừa nói vừa cười liền xong việc, mặc kệ bên cạnh đã ngã xuống hai phần ba.
Thừa linh áp giống gãi ngứa, còn không có cảm giác đã kết thúc, tuy lần này sắc mặt Túc Vũ tái nhợt cộng thêm đổ mồ hôi đầm đìa nhưng còn hơn những người khác chân nhũn đến sắp quỳ xuống.
Cuối cùng là xem linh điền.
Thật ra mục đích cuối cùng của lần khảo hạch này nằm ở hạng mục cuối.
Linh điền là tư chất trời sinh, kích thước càng lớn đồng nghĩa với việc lượng linh lực chứa được càng nhiều, tu hành liền có thể làm ít ăn nhiều.
Làm thế nào để phán đoán linh điền to hay nhỏ? Phương pháp đơn giản nhất chính là tiêu hao.
Leo núi cũng tốt thừa linh áp cũng thế, kỳ thật đều đang tiêu hao, nếu sau khi kết thúc hai hạng mục trên còn thừa linh lực, vậy chứng tỏ tu chất không tệ, có thể nhập môn.
Nhưng nhập môn xong, đệ tử ký danh còn phải chia thành đệ tử nội môn và ngoại môn. Muốn phân chia được phải dựa vào hạng mục cuối cùng.
Để khích lệ mọi người, các tu sĩ rõ rõ ràng ràng liệt ra các cấp bậc ưu đãi phúc lợi.
Ví như đệ tử nội môn có động phủ của riêng mình, tài nguyên nhiều, có thể được trưởng lão tự mình dạy dỗ, tiến đồ rộng lượng, tất nhiên danh sách rất ít, mấy chục năm khó có một vị.
Ngoại môn đệ tử kém hơn một chút, nhưng cũng là đệ tử Tử Ngọ Quan, hăng hái nỗ lực về sau cũng có tiền đồ. Còn đệ tử ký danh thì không khác người hầu là mấy.
Thẩm Thanh Huyền không để ý mấy cái đó, y chỉ dừng mắt tại một chỗ.
Nội môn đệ tử - sống một mình.
Ngoại môn để tử - hai người một phòng nhỏ.
Đệ tử ký danh - giường chung.
Túc Vũ nhìn cẩn thận hơn chút, nó nói: "Có lẽ linh lực dư lại trong tớ chỉ đủ để vào ngoại môn...''
Vừa nói nó vừa nhìn Thẩm Thanh Huyền: "Triều Yên, nếu chúng ta cùng vào ngoại môn có thể vừa vặn ở chung với nhau!''
Thẩm Thanh Huyền: ''!''
Không... Thiếu niên, ngươi phải vào nội môn!
Lời tác giả:
Thẩm Thanh Huyền: Ta muốn ở chung với Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm: Ta muốn ngủ chung với Thẩm Thanh Huyền.
Túc Vũ: Tốt lắm tốt lắm, ta đi ta đi, ta biết ta là kỳ đà cản mũi QAQ!
Chương 17
Ngoại môn là hai người một phòng nhỏ, đúng lúc phù hợp với yêu cầu nhiệm vụ với Thẩm Thanh Huyền, chỉ cần y và Cố Kiến Thâm cùng nhau vào ngoại môn liền có thể ở chung, nhiệm vụ hoàn thành, cả nhà đều vui.
Điều kiện tiên quyết là không có tiểu đào hoa quấy rối.
Nếu tiểu đào hoa cũng vào ngoại môn, như vậy nó nhất định sẽ muốn ở chung với Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền cũng không thể nào nói một câu: Ta muốn ngủ cùng người của ta.
—— Dù sao là người làm mà, ngủ ngoại môn cái gì, ngủ ngoài cửa thì có.
Để tránh cho tình huống này xuất hiện, Thẩm Thanh Huyền chắc chắn phải đưa Túc Vũ vào nội môn.
Còn đệ tử ký danh? Tiểu đào hoa xuất từ núi Vạn Tú, sao có thể bị coi thành người hầu? Núi Vạn Tú bọn họ cũng không có đam mê coi kẻ khác thành người hầu.
Đối với Thẩm Thanh Huyền, muốn đưa tiểu đào hoa vào nội môn là chuyện hết sức đơn giản.
Đừng nói loại chuyện nhỏ như quán chú (tưới, rót, bơm vào) linh lực này, loại chuyện tu sĩ bình thường nghe qua không thể tưởng tượng nổi như khuếch trương linh điền Thẩm Thanh Huyền cũng có thể dễ dàng làm được nữa là.
Có thể vào nội môn hay không, đơn giản chính là nhìn linh điền lớn nhỏ thế nào.
Y giúp nó khuếch trương một chút, việc vô cùng nhỏ.
Trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng vẫn đang dỗ Túc Vũ: "Ừ, nếu chúng ta cùng vào ngoại môn, vậy ở chung."
Túc Vũ vui vẻ cười híp mắt.
Cố Kiến Thâm nhìn nhìn bọn họ, lông mày giương lên.
Chẳng lẽ Túc Vũ thật sự cho rằng Cố Kiến Thâm ngủ ngoài cửa? Không không không, tiểu đào hoa là đứa trẻ ngoan, nó rất hiểu thực lực của Thanh Thâm đại ca, cho rằng với tư chất linh điền của Cố Kiến Thâm khẳng định có tư cách vào nội môn!
Túc Vũ còn âm thầm quyết định trong lòng: Chờ Thanh Thâm đại ca đi nội môn, tui nhất định sẽ thay huynh ấy chăm sóc tốt Triều Yên!
Hài tử ngoan cỡ nào, đáng tiếc ba người bên nhau tất có một kẻ làm bóng đèn (là nó), hy vọng của nó chỉ có thể bay theo gió.
Tới lượt Túc Vũ lên khảo hạch linh điền, nó vẫn có chút hồi hộp, linh lực thừa lại trong cơ thể không còn mấy, ngộ nhỡ sai lầm, không cẩn thận thành đệ tử ký danh, thì mất hết mặt mũi!
Tu sĩ khảo hạch dặn dò nó: "Thả lỏng linh điền, nhất định phải dùng hết toàn lực"
Tiểu đào hoa trịnh trọng gật đầu: "Được."
Hiện tại chưa vội khuếch trương linh điền giúp nó, Thẩm Thanh Huyền muốn trực tiếp quán trú (tưới, rót, bơm vào) linh lực, để nó thông qua khảo hạch.
Có chút lúng túng là, bởi vì rời thế tục đã lâu, Thẩm Thanh Huyền không biết thành tích thế nào mới có thể tiến vào nội môn tu luyện...
Đến lúc đó, y có thể dùng thần thức quét một chút trước mặt tu sĩ phụ trách khảo hạch, nhưng đang ở Tử Ngọ Quan, chỉ sợ giây trước y thả thần thức, giây sau Diệp Trạm đã quỳ xuống trước mặt y.
Vậy còn vào ngoại môn kiểu gì? Trực tiếp đến bắc điện, ngồi lên tọa đàm khách quý cho nhanh.
Hừ, sau đó lại còn có thể nổi lên một đống lời đồn như: Liên Hoa tôn chủ mất hết tu vi biến thành tiểu đồng tóc để chỏm, định vào Tử Ngọ Quan tu luyện một lần nữa...
Nghĩ như vậy, Thẩm Thanh Huyền liền tắt ý niệm kinh động Diệp Trạm.
Cứ thử xem, tóm lại dùng ít một chút, cho Túc Vũ linh lực bằng cọng tóc hẳn là đủ rồi.
Ngay lúc Túc Vũ đưa tay vào thủy kính khảo sát linh lực, Thẩm Thanh Huyền cũng chuẩn xác cho nó một "cọng tóc".
Chớp mắt sau đó, dị tượng ngất trời, linh lực bàng bạc như núi chiếu sáng bầu trời!
Thẩm Thanh Huyền: "..."
Cố Kiến Thâm: "..."
Túc Vũ: "!!!"
Những người còn lại ở hiện trường đầy mặt mộng bức, thật lâu sau cũng chưa phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra.
Cuối cùng, tu sĩ phụ trách khảo hạch hoàn hồn trước tiên, tiểu lão đầu đứng bật dậy, râu cũng sắp vểnh lên trời: "Tiểu... tiểu đạo hữu! Ngươi... ngươi..."
Bởi vì quá phấn khích, lời nói đều lắp bắp!
Tu sĩ bên cạnh hắn trấn định hơn một chút, nhưng mặt cũng đỏ bừng, kích động không thôi: "Trăm năm... không... kỳ tài ngàn năm khó gặp! Mau mau thông báo trưởng lão Phúc Khánh! Nhanh... Nhanh lên..."
Túc Vũ rút tay về, ngơ ngác nhìn lòng bàn tay chính mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mê mang...
Tình huống gì thế này? Linh khí nó còn nhiều thế ư? Không đúng mà!
Thẩm Thanh Huyền quay đầu, nhìn chằm chằm Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm hắng giọng, mắt nhìn thẳng phía trước.
Đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ linh lực bằng cọng tóc của Thẩm Thanh Huyền lại có uy lực lớn nhường ấy?
Tất nhiên, "cọng tóc" tôn chủ rất lợi hại, nhưng còn chưa tới trình độ này.
Chủ yếu là vì lúc Thẩm Thanh Huyền quán chủ linh lực cho Túc Vũ, Cố Kiến Thâm cũng giúp một "cọng tóc".
Không muốn Thẩm Thanh Huyền và Túc Vũ ngủ cùng nhau, càng không muốn ngủ ngoài cửa, đế tôn Tâm Vực kỳ tích mà chạy cùng mạch nào với sư thúc nhà mình.
Không thể để Túc Vũ đi ngoại môn, vậy vào nội môn thôi.
Lại bởi vì không muốn bại lộ thân phận Tâm Vực, Cố Kiến Thâm không thể dùng thần thức, đánh giá giống nhau, linh lực cỡ "cọng tóc" hẳn là đủ.
Vì thế Túc Vũ bị hai luồng "cọng tóc" thêm vào lập tức bùng nổ!
Mặc dù chỉ là một sợi tóc, Túc Vũ cũng đã là người xuất sắc trong đám đệ tử nội môn, giờ còn gấp đôi, có thể tưởng tượng đáng sợ nhường nào!
Vị trưởng lão mới nhậm chức kia tới rất nhanh, thấy thủy kính dồi dào linh lực đến sắp nổ tung, lão đầy mặt vui mừng.
Thẩm Thanh Huyền bất đắc dĩ, chỉ có thể nới rộng linh điền Túc Vũ y theo tiêu chuẩn. Trưởng lão nắm cổ tay Túc Vũ xong, hưng phấn thiếu chút nữa nhảy cẫng lên!
"Kỳ tài kỳ tài! Nghe nói mấy năm trước, linh điền Xích Dương thánh nhân cũng rộng từng này!"
Xích Dương Tử là đồ đệ thứ hai của Thẩm Thanh Huyền, hiện giờ là một người trong Tam Thánh, cũng được coi như người trong truyền thuyết.
Thẩm Thanh Huyền hoài niệm một chút...
Linh lực quả thật giống như thời điểm Xích Dương Tử mới nhập môn, kém xa Mộc Huân và Hạ Đình. Thì ra linh lực như nó đã được xem là rộng lớn... sớm biết thế nên bớt bớt lại....
Kỳ thật cũng không khoa trương đến thế, nhưng vì Xích Dương thánh nhân là sư phụ của Diệp Trạm, nên toàn bộ Tử Ngọ Quan đều mù quáng sùng bái đối với chưởng môn sư tôn. Các loại truyền thuyết thần kỳ đổ hết lên đầu "lão nhân gia", giống như Diệp Trạm sùng bái mù quáng sư tôn sư tôn Thẩm Thanh Huyền vậy, đại khái đây là "khoảng cách thế hệ"...
Bởi vì những thứ sùng bái mù quáng này, sự thật thế nào đã sớm không ai biết.
Toàn bộ quá trình Túc Vũ đầy mặt mộng bức, lúc vị trưởng lão nọ định dẫn nó đi, nó mới hoàn hồn: "Xin đợi một lát, tôi qua nói với bạn một tiếng đã."
Trưởng lão sợ nó đổi môn phái, tất nhiên ngàn ý vạn ý theo nó.
Túc Vũ gọi: "Triều Yên..."
Thẩm Thanh Huyền cười thật lòng: "Đi đi, dù sao chúng ta cũng ở chung một tông môn."
Túc Vũ mở miệng, nhiều lời muốn nói tới miệng rồi lại nói không ra.
Thẩm Thanh Huyền vẫn rất thích tiểu đào hoa, dịu giọng: "Cố gắng cho tốt, đừng phụ... sự kỳ vọng."
Y không nói hai chữ tôn chủ, nhưng Túc Vũ nghe hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sáng lên, cả người phấn chấn tinh thần: "Ừ! Nhất định! Chúng ta cùng nhau cố gắng!"
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, đôi mắt dịu dàng.
Cố Kiến Thâm chăm chú nhìn y một hồi lâu.
Túc Vũ vừa đi, Thẩm Thanh Huyền liền lạnh mặt xuống, y trừng Cố Kiến Thâm một cái, ý cảnh cáo mười phần.
Cố Kiến Thâm nhỏ giọng nói: "Ta không muốn tách khỏi sư thúc."
Thẩm Thanh Huyền: "Ha hả."
Cố Kiến Thâm đặc biệt thích đôi mắt nhỏ của y, hắn xích lại gần y hỏi: "Còn sư thúc là vì sao?"
Vì muốn ở riêng với Thẩm Thanh Huyền, hắn mới cho Túc Vũ "cọng tóc", đưa nó vào nội môn. Vậy Thẩm Thanh Huyền thì sao?
Sao y phải không tiếc "ăn gian" đưa tiểu đào hoa vào nội môn?
Thẩm Thanh Huyền: "..." Còn không phải vì dọn gạch!
Dĩ nhiên không thể nói, Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía Cố Kiến Thâm, hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Khóe mắt Cố Kiến Thâm tất cả đều là ý cười: "Ta cảm thấy sư thúc cũng không muốn tách khỏi ta."
Thẩm Thanh Huyền đáp: "Nghĩ quá nhiều."
Nói xong ba chữ, Thẩm Thanh Huyền bước lên khảo hạch.
Tiêu chuẩn vào ngoại môn rất nhiều, Thẩm Thanh Huyền có thể tùy tiện gây khó dễ. Y không lo Cố Kiến Thâm sẽ đi chỗ khác, người này đến Tử Ngọ Quan là vì y, chắc hẳn không rời đi đâu.
Đúng như dự đoán, hai người đồng thời tiến vào ngoại môn, hay ở chỗ, ngay cả thành tích khảo hạch cũng giống nhau như đúc.
Tất nhiên là do Cố Kiến Thâm cố ý...
Duyên phận cái gì, đối với người Tâm Vực mà nói là do người định.
Tiến vào ngoại môn coi như bái nhập cùng tông môn, thứ chín chắc đã hoàn thành.
Nhưng nhiệm vụ sống chung còn chưa hoàn thành, Thẩm Thanh Huyền cũng không đi kiểm tra ngọc giản.
Vốn tưởng đồng thời tiến vào ngoại môn, lại quen nhau, nhất định có thể thuận lợi chung một phòng, nào ngờ Tử Ngọ Quan còn có quy củ bốc thăm.
Quản sự nói như vầy: "Bái nhập Tử Ngọ Quan xong, sau này mọi người đều là đồng môn sư huynh! Không nên câu nệ ở với ai ngủ với ai, tùy duyên mà định."
Tùy duyên con quỷ, sở dĩ có bốc thăm là vì điều kiện ngoại môn Tử Ngọ Quan không được đồng đều. Có chỗ linh khí dồi dào, có chỗ khô kiệt, có chỗ nhà đá bền chắc, có chỗ nước vô nhà lá...
Nếu cho đệ tử tự mình chọn, chỉ sợ sẽ đánh nhau, vậy dứt khoát rút thăm, vận khí không tốt cũng không oán được ai.
Đôi mắt Thẩm Thanh Huyền trầm xuống, muốn đi tìm Diệp Trạm nói chuyện một chút.
Nghèo đến vậy sao? Không thể quy quy củ củ xây một phòng nhỏ ấm áp hai người ở sao?
Diệp Trạm đang luận đạo (gây gổ) với Tằng Tử Lương đột nhiên hắt xì...
Rút thăm cũng có thể ăn gian, cái này không làm khó được tôn chủ đại nhân, nhưng vấn đề là ở chỗ Cố Kiến Thâm. Cố Kiến Thâm rút trước, phải chờ hắn rút xong y mới được rút.
Vấn đề này...
Cố Kiến Thâm nhìn về phía Thẩm Thanh Huyền, nhẹ giọng nói: "Xem ra rất khó ở chung với sư thúc."
Ý là, nếu Thẩm Thanh Huyền không muốn ở chung với hắn, vậy chắc chắn không chung phòng.
Còn nếu Thẩm Thanh Huyền muốn ở chung với hắn, vậy...
Thẩm Thanh Huyền: Diệp Trạm, ngươi qua đây, ta đảm bảo không đánh ngươi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét