Chương 15
Edit: Tu Tu
Thẩm Thanh Huyền đương nhiên là vì nhiệm vụ ngọc giản giao.
Mặc dù nghe rất hoang đường, nhưng thang trời thực sự đã có năm nấc thang, không cho phép nghi ngờ.
Đường phi thăng rộng mở, nên dốc lòng tu luyện.
Đây cũng là quan niệm tu hành trước nay của Thiên Đạo.
Tất nhiên Thẩm Thanh Huyền sẽ không nói mấy chuyện này với Cố Kiến Thâm.
Hiện giờ Cố Kiến Thâm tỏ vẻ ngàn tốt vạn tốt, là vì hắn không làm gì được y, nhưng nếu để hắn biết hắn có liên quan tới việc tu sửa thang trời, không chừng Cố Kiến Thâm sẽ làm ra mấy chuyện xấu gì đó.
Thẩm Thanh Huyền quyết không để điểm yếu của mình lọt vào tay Cố Kiến Thâm.
Suy nghĩ trong lòng Cố Kiến Thâm giống y tám chín phần mười, còn ngoài miệng vẫn tràn đầy thâm tình: "Luận đạo lần đầu gặp, thương nhớ đêm ngày, mong ngóng được một lần gặp lại sư thúc, đúng lúc nhận ra người đang ở bí cảnh Nguyệt Lạc, nên đã theo đến đây."
Trên lý thuyết... Cố Kiến Thâm thực sự tới chậm hơn Thẩm Thanh Huyền một bước, nói như vậy cũng không sai lắm.
Thẩm Thanh Huyền thấy chiêu phá chiêu: "Túc Vũ muốn xuống núi rèn luyện, ta đang rảnh rỗi, liền đi chung với nó, thuận tiện nhìn xem tu sĩ tu hành thế nào."
Cố Kiến Thâm tiếp lời: "Thì ra là thế."
Thẩm Thanh Huyền khách sáo đáp: "Chỉ là không ngờ sẽ làm phiền tới bệ hạ."
"Sao có thể nói thế được? Gặp được sư thúc ở đây là may mắn của Kiến Thâm."
Trên mặt Thẩm Thanh Huyền khẽ cười, còn trong lòng thì ha hả.
Thoạt nhìn như đang trả lời câu hỏi của nhau, thoạt nhìn đều có lý do đầy đủ nói có sách mách có chứng, nhưng thật ra... hai người thần giao cách cảm nghĩ: Thẩm Thanh Huyền / Cố Kiến Thâm rốt cuộc muốn làm gì.
Ngọc giản vung tay hô to: Làm ngươi đấy!
... Ờm, chỉ dám nói trong lòng QAQ!
Nói tiếp cũng là nhảm nhí công cốc, Thẩm Thanh Huyền không định lãng phí đêm nay, y nhắm mắt nói: "Đi ngủ."
Cố Kiến Thâm nhìn lông mi dài như cánh bướm của y, dịu giọng: "Được."
Lần này hai người không hăng hái như lần trước, không đi tranh xem ai ngủ trước ai ngủ sau...
Ngủ của bọn họ cũng khác người bình thường. Dù ngủ, thì thần thức vẫn tỉnh, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay, là lập tức bật dậy, hoàn toàn không cần lo lắng bị đối phương đánh lén.
Có lẽ là Thẩm Thanh Huyền ngủ trước, không lâu sau Cố Kiến Thâm cũng ngủ theo, bị dày vò cả ngày, buồn ngủ mệt mỏi đột kích, bất tri bất giác rơi vào mộng đẹp.
Trăng thanh gió mát, hai người ôm nhau ngủ, tốt đẹp như một bức tranh, đủ để côn trùng ngừng vỗ cánh, gió ngừng gào thét, lá cây ngừng rơi... bởi vì luyến tiếc làm họ tỉnh giấc.
Ngày hôm sau, Cố Kiến Thâm vừa động, Thẩm Thanh Huyền liền mở bừng mắt.
Cố Kiến Thâm ấm giọng nói: "Đánh thức ngươi? Ngủ tiếp đi, ta dậy chuẩn bị bữa sáng."
Thẩm Thanh Huyền vốn định bảo "Ừ", hơn nữa hai người cũng nên tách ra, ngộ nhỡ Túc Vũ tỉnh, nhìn thấy họ gắt gao ôm nhau, không biết sẽ tưởng tượng ra cái gì...
Y nhìn ngọc giản trước, đang muốn buông tay lại lập tức ôm chặt.
Cố Kiến Thâm: "Sao vậy?"
Nhiệm vụ chưa hoàn thành...
Sai chỗ nào? Ngủ chung, chẳng lẽ Cố Kiến Thâm cả đêm không ngủ?
Không có khả năng... Hắn tuyệt đối đi ngủ.
Thời gian chưa đủ?
Não Thẩm Thanh Huyền xoay chuyển cực nhanh, nghĩ ra hai ba khả năng, cuối cùng sàng lọc còn một cái.
—— Trời chưa sáng.
Thẩm Thanh Huyền rúc vào lòng Cố Kiến Thâm, buồn bực nói: "Ta muốn ngủ thêm một lát."
Cố Kiến Thâm ngẩn người.
Thẩm Thanh Huyền nghiêm túc dọn gạch: "Nhắm mắt, ngươi không ngủ ta ngủ không được."
"!"
Đang... đang làm nũng ư? Cố Kiến Thâm bị đáng yêu tập kích.
Hắn mỉm cười ôm chặt Thẩm Thanh Huyền, dán vào tai y thầm thì: "Ừ, đều tùy ngươi."
Giọng nói này... dùng từ hiện đại để hình dung chính là... làm người khác muốn mang thai!
Lỗ tai nhỏ nhắn tinh xảo của Thẩm Thanh Huyền run nhẹ, thấp giọng: "Ngủ!"
Nghe ra có chút ý vị mắc cỡ.
Tâm Cố Kiến Thâm ngứa, sao buông được y, hận không thể đem người về cung Duy Tâm khóa lại.
Sau khi trời sáng, ngọc giản rốt cuộc không tự tìm đường chết, dòng chữ ngủ chung biến thành màu xám nhạt.
Thẩm Thanh Huyền nhìn thang trời nhiều thêm một nấc thang, chợt cảm thấy hăng hái mười phần, đường phi thăng đã trong tầm tay!
Nhắc mới nhớ, nhiệm vụ nói muốn kim long còn chưa hoàn thành, Thẩm Thanh Huyền suy tư không biết nên chọn đề tài nào để từ từ chuyển hướng sang chuyện này.
Lúc này bên cạnh truyền tới tiếng Túc Vũ: "Tối qua ngủ thật ngon!"
Túc Vũ tỉnh!
Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm còn đang ôm nhau!
Đáng thương với tu vi hiện tại của bọn họ không thể làm ra loại pháp thuật thuấn di linh tinh.
Túc Vũ lười biếng duỗi eo: "Triều Yên, cậu còn ngủ à?"
Thẩm Thanh Huyền: "..."
Túc Vũ dáo dác nhìn xung quanh: "Thanh Thâm đại ca đâu?"
Thẩm Thanh Huyền vươn tay che miệng Cố Kiến Thâm.
Trong mắt Cố Kiến Thâm tất cả đều là ý cười, Thẩm Thanh Huyền dùng mắt uy hiếp hắn.
Cố Kiến Thâm vậy mà hôn lòng bàn tay y một cái.
Thẩm Thanh Huyền: "..."
Ý cười trong mắt Cố Kiến Thâm sâu hơn, Thẩm Thanh Huyền không nhịn được nhấc chân đạp hắn...
Túc Vũ tới gần, vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi: "Sao cậu lại làm túi ngủ rộng ra như vậy? Thực sự không lạnh à?"
Cố Kiến Thâm cất giọng đáp: "Thật đúng là cảm lạnh." Nói xong hắn chớp chớp mắt với Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền trong nháy mắt hiểu ý hắn...
Cái gọi là thần giao cách cảm, không nói cũng biết ý đối phương.
Thẩm Thanh Huyền vận chuyển linh khí, khiến mặt mình đỏ, sau đó ho khan một tiếng.
Túc Vũ bước nhanh tới: "Cảm lạnh?"
Nó vừa đến gần, thấy cảnh tượng trước mắt lập tức ngây dại.
Trong túi ngủ, Thẩm Thanh Huyền rúc vào lòng Cố Kiến Thâm, sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt ngập nước, hơi thở gấp gáp...
Tiểu hoa đào: "!!!"
Cố Kiến Thâm nói: ''Tối hôm qua ngài ấy một mực kêu lạnh, ta không biết làm gì khác ngoài ôm y, sưởi ấm giúp y.''
Sưởi... sưởi ấm...
Lâu sau Túc Vũ mới lấy lại được giọng nói: "Tớ... Tớ... đi nấu nước." Cảm lạnh uống chút nước nóng chắc cũng có chút tác dụng.
Túc Vũ vừa đi, Thẩm Thanh Huyền lại đạp Cố Kiến Thâm một cái: "Ra ngoài."
Cố Kiến Thâm nhéo hông y: "Sư thúc thật bạc tình."
Thẩm Thanh Huyền: "..." Tên lãng tử này rốt cuộc bại lộ bản tính!
Lúc Túc Vũ quay trở về, Cố Kiến Thâm đang chuẩn bị bữa sáng, Thẩm Thanh Huyền khoác áo lông dài ngồi một chỗ, muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu.
Túc Vũ bưng nước nóng tới cho y, Thẩm Thanh Huyền chỉ có thể giả vờ bệnh tiếp, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Túc Vũ đáp: "Hôm qua tớ bảo cậu đừng nới rộng túi ngủ mà không nghe, giờ thì hay quá ha!"
"..."
Ngọc giản lén lút mờ ám: Mất hết mặt mũi rồi! Liên Hoa tôn chủ nhà ta mất hết mặt mũi rồi! Lại để tiểu đào hoa phải dạy dỗ!
Thẩm Thanh Huyền còn biết nói gì? Chỉ có thể coi ly nước nóng là Cố Kiến Thâm, uống hắn sạch không còn một giọt.
Cả ngày, Túc Vũ nghiêm túc tu hành, Thẩm Thanh Huyền dưỡng bệnh cho tốt, Cố Kiến Thâm thì kiêm mấy chức, vừa làm lão sư vừa làm người hầu vừa làm "đăng đồ tử".
Theo lời Thẩm Thanh Huyền mà nói... cũng không biết người này trúng gió gì.
Đến tối, giờ đi ngủ, Cố Kiến Thâm hỏi Thẩm Thanh Huyền: "Thiếu gia, có cần ta sưởi ấm giúp ngài không?"
Thẩm Thanh Huyền giả vờ mệt giả vờ đến rất mệt mỏi, y hạ thấp giọng: "Cút."
Cố Kiến Thâm vươn tay chạm trán y: "Tạm được, bình thường rồi."
Thẩm Thanh Huyền trừng hắn. Lúc rút tay về, Cố Kiến Thâm nhéo má y.
Đúng vậy... là nhéo... thực sự nhéo... nhéo khuôn mặt đứng đầu Thiên Đạo...
Trong phút chốc, toàn bộ bí cảnh Nguyệt Lạc cùng run lên!
Túc Vũ bị dọa sợ, vội vàng bò dậy: "Sao? Xảy ra chuyện gì?"
Sát khí này thật đáng sợ, chẳng lẽ có mãnh thú cao cấp gần đây?
Không chỉ Túc Vũ, toàn bộ tu sĩ ở bí cảnh Nguyệt Lạc đều bị hoảng sợ, cả đám xuất pháp khí, ngưng thần đề phòng.
Cũng may nháy mắt sau đó, sát khí này được thu hồi, bí cảnh Nguyệt Lạc yên bình trở lại.
Thẩm Thanh Huyền cong người, rúc trong túi ngủ bực bội không lên tiếng.
Trong mắt Cố Kiến Thâm tất cả đều là ý cười, tâm tình tốt hơn bình thường rất nhiều.
Thẩm Thanh Huyền nhịn sao nổi? Ngọc giản huynh càng vất vả công lao càng lớn.
Ngay lúc sát tâm Thẩm Thanh Huyền đại thắng, hàng chữ "Thứ tư, không được có sát tâm với Cố Kiến Thâm" trên ngọc giản ngày một đậm.
Cùng lúc đó, ngọc giản hiện thêm dòng chữ: "Bổ sung: nếu ngày một đậm và đen, không hoàn thành sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ!"
Sáu nấc thang trên thang trời đúng lúc hợp tình hợp lý lung lay, một bộ dám giết Cố Kiến Thâm ta liền rớt xuống chết cho ngươi xem...
Thẩm Thanh Huyền: "..." Chỉ có thể nhịn!
Bởi vì sự giận dữ của Thẩm Thanh Huyền, vô số đại năng ở bí cảnh Nguyệt Lạc cuống cuồng suy đoán.
Linh khí giải phóng cao vút! Sát ý kinh người tựa núi tựa biển!
Chẳng lẽ có thánh vật xuất thế? Chẳng lẽ có mãnh thú nhập thánh?
Trong lúc nhất thời, Thiên Đạo cũng vậy, Tâm Vực cũng thế, một đống nguyên lão cấp bậc cao vội tổ chức hội nghị, thương lượng dị tượng Nguyệt Lạc.
Tất nhiên còn chưa đủ để sáu phái Thiên Đạo và cung Duy Tâm coi trọng.
Xét cho cùng, Diệp Trạm, Tằng Tử Lương,... và nhóm hộ pháp cung Duy Tâm đều là các thế lực mạnh nhất giới Tu Chân, chút chuyện nhỏ này không đủ để họ chú ý.
May mà bọn họ không đến đây, nếu không bí cảnh Nguyệt Lạc trăm phần trăm nổ tung tại chỗ.
Không nhắc tới đám Tằng Tử Lương, Diệp Trạm - người lúc nào cũng khoe khoang về tôn chủ, chắc chắn nhận ra đây là linh khí tôn chủ nhà mình, sau đó còn không vọt ngay đến bí cảnh Nguyệt Lạc? Với tu vi của hắn, bí cảnh Nguyệt Lạc có thể đổi thành phế tích Nguyệt Lạc được rồi.
Ba ngày sau, Túc Vũ rời khỏi bí cảnh Nguyệt Lạc, Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền tất nhiên cũng chiều theo.
Năng lực học tập của tiểu đào hoa siêu mạnh, cái có thể dạy Cố Kiến Thâm đã dạy, giờ cần phải tìm một môn tâm pháp thích hợp.
Thẩm Thanh Huyền đang tính hỏi xem sau này tiểu đào hòa định thế nào, ngọc giản nhà y lại lóe lóe.
"Thứ mười, bái nhập cùng tông môn với Cố Kiến Thâm."
"Thứ mười một, ở chung một phòng với Cố Kiến Thâm."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét